mộ thiếu xin tự trọng
Trọng Sinh Không Gian Mộ Thiếu Sủng Lên Trời , chương 415 của tác giả Mộ Thanh Liễm cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Hộp đựng bánh xà phòng 2 tầng, thiết kế tinh tế sang trọng, chất liệu nhựa pp | AZ_Homes xin kính chào quý khách hàng ! 🟠 THÔNG TIN SẢN PHẨM ☑️ Hộp đựng bánh xà phòng 2 lớp có nắp ☑️ Màu sắc: M
Lúc đó bỉ khắc, lữ trọng hướng trứ Âu Dương mạn ngẩng đầu mà bước địa đi tới, "Tạp" địa một chút ở hắn trước người nghiêm, "Bá" địa kính cái chào theo nghi thức quân đội, thanh âm to địa tự giới thiệu nói: "Âu Dương mạn thiếu gia người khỏe!
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - (Chương 283) - Tác giả Mộc Tiểu Ô Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Danh sách chương Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! 1. Chương 1: Máy bán hàng tự động. 2. Chương 2: Mộ Yến Thần xuất hiện. 3. Chương 3: Ngôn ngữ sắc bén. 4. Chương 4: Va chạm bất ngờ.
merk pilox yang bagus buat body motor. Reads 39,975Votes 234Parts 8Ongoing, First published Mar 12, 2016Truyện đăng với mục đích tự đọc, tự lưu trữ, nếu ai đã đăng đầy đủ và cho rằng mình vi phạm bản quyền thì có thể yêu cầu gỡ xuống hoặc ib riêng để giải quyết vấn đề. XIN ĐỪNG REPORT. Rights ReservedTable of contentsSun, Mar 13, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Get notified when Hào môn thừa hoan Mộ Thiếu, xin anh hãy tự trọng is updatedTruyện đăng với mục đích tự đọc, tự lưu trữ, nếu ai đã đăng đầy đủ và cho rằng mình vi phạm bản quyền thì có thể yêu cầu gỡ xuống hoặc ib riêng để giải quyết vấn đề. XIN ĐỪNG REPORT. Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016You may also like Ngôn Tình HÀO MÔN THỪA HOAN MỘ THIẾU XIN TỰ TRỌNG 114 parts Complete
Ánh mắt sắc bén của Mộ Minh Thăng tựa như ánh nhìn của loàn chim ưng, chiếu thẳng vào Lan nói lộ vẻ già nua của năm tháng, chậm rãi vang lên "Con cũng muốn đi?"Bàn tay cầm bát của Lan Khê khẽ run lên, ngước mắt, gật đầu một cái."Con biết bây giờ cách thời gian con thi còn bao lâu không? Hơn nữa, với thành tích tệ hại của con. . . . . ."Hàng mi dài của Lan Khê lay động, nhìn thẳng vào ba mình, tay chống bàn đứng dậy, đi về hướng phòng Minh Thăng thoáng chốc cau mày, nặng nề vỗ bàn một cái "Lan Khê!"Lửa giận bùng phát trên bàn ăn, Mạc Như Khanh vội buông đũa, nắm tay Mộ Minh Thăng, giúp ông áp chế lửa giận. Trong lòng bà hiểu, torng quyết định hoang đường này, cả hai đứa đều có phần. Nhưng mà, Mộ Minh Thăng luôn tin tưởng vào con trai của ông, Mộ Yến Thần đã quá trưởng thành, đủ thành thục để nhận biết đúng sai, cho nên ông không khiển trách anh, cũng không đành lòng khiển nhận định của Mộ Minh Thăng, nhất định nguyên nhân xuất phát từ phía Lan Khê, chính con bé đeo bám, ép buộc anh trai phải đồng ý với nó ..—— Ra khỏi nước, cách xa người nhà, cách ly những lời rầy la, mắng mỏ, con bé cầu còn không được đấy Khê không đi xa, chạy tới sô pha trong phòng khách, cầm giỏ xách của mình, lấy ra một thứ rồi vội vã trở về phòng ăn. Đôi đồng tử đen láy phát ra ánh nhìn trong vắt, cầm thứ trong tay đưa Mộ Minh Minh Thăng đè ép lửa giận, cầm lấy tờ giấy kia ——Đây là tờ giấy thống kê điểm xếp hạng của khối 12 trong trường Lan của cô ở top 5 trong lớp, top 20 của chân mày của Mộ Minh Thăng không nhịn được nhướn lên, ngước mắt cẩn thẩn ngó con gái, hừ lạnh một tiếng. Đặt tờ giấy xuống, ông trầm giọng nói "Con đã sớm chuẩn bị cùng ba nói chuyện, định lấy cái này làm vũ khí đối phó với ba à?"Bầu không khí trên bàn ăn trầm muộn đến quỷ Như Khanh nhoài người ra nhìn, sắc mặt có chút lúng túng, lên tiếng khuyên lơn "Thật đáng ngạc nhiên, con bé tiến bộ nhiều quá. Ở cuộc họp phụ huynh lần trước, Mộ Minh Khải còn nói với em, thành tích của con bé rất kém, so với bây giờ có sự chênh lệch lớn —— Thôi thì chúng ta khuyến khích cho nó, để nó đi chơi torng thời gian nghỉ? Về nước trước khi bắt đầu học kì mùa xuân là được."Mộ Yến Thần lẳng lặng dựa vào chỗ ngồi, ánh mắt nâng lên, nhìn Lan Khê đang đứng an tĩnh bên bàn, lát sau, môi mỏng khẽ mở, nói nhỏ "Lại đây ngồi."Lúc này, Lan Khê mới kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Mạc Như Khanh. Mạc Như Khanh lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi hai Minh Thăng vẫn chưa yên tâm, chuyển sang nói với Mộ Yến Thần "Lần này con ra nước ngoài vì công việc, làm gì có thời gian để con bé làm phiền, dẫn nó theo chỉ thêm gánh nặng. . . . . .""Vé máy bay đã đặt xong hết." Âm thanh trầm thấp, từ tính bật ra, lễ phép mà dứt khoát cắt ngang ý tứ của Mộ Minh Yến Thần lần nữa dựa vào ghế ngồi, đôi mắt lạnh tanh, nhưng bàn tay dưới bàn đang nắm chặt tay Lan Khê. Cô kinh ngạc, thầm bái phục sự lớn mật của anh, muốn rút tay về, lại bị anh siết chặt. Mộ Yến Thần nói tiếp "Hơn nữa lần này còn không định thương lượng với hai người. Mọi việc đã được quyết định từ trước, bây giờ con chỉ làm nhiệm vụ thông báo."Lời vừa nói ra, thân thể Lan Khê liền cứng đờ, sắc mặt Mạc Như Khanh thay đổi ngay thức thời."Yến Thần, chú ý lời ăn tiếng nói, con đang nói chuyện với ba con đấy!"Mộ Yến Thần hạ mi mắt, môi mỏng mím nhẹ, lặng thinh không mặt Mộ Minh Thăng rất căng thẳng, trong đôi mắt thâm sâu dâng trào những đợt sóng dữ. Ông lia mắt khắp người của hai đứa con thanh tú, nói giọng khàn khàn "Lan Khê, con lên lầu học bài đi. Yến Thần, dùng cơm xong thì đến thư phòng của ba."Mộ Yến Thần gật đầu một nói vừa siết chặt tay Lan Khê rồi mới buông lỏng tay, để cô được tự do lên đầu đến cuối, Mạc Như Khanh vẫn lặng thinh, an tĩnh quan sát tình huống. Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên luồn sáng khiến người ta khó thở. Bà quyết định tạm thời nhắm mắt làm ngơ với sự mờ ám vừa diễn ra. Chỉ cần chưa chạm đến ranh giới của bà, mọi chuyện vẫn có thể khống nhiên, trong lòng bà dâng trào những dự cảm nguy hiểm, không biết vì sao, càng ngày càng mãnh liệt.***Trong thư phòng, Mộ Minh Thăng chắp tay sau lưng, gương mặt tuy có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn bật ra khí thế uy nghiêm khỏe mạnh, thân hình to cao như một thân cây tùng vững năm tháng sống trong quân đội, tô luyện cho ông khí chất hơn người cùng những thói quen lành Yến Thần gõ cửa, bóng dáng đang trầm ổn bất chợt run nhẹ một cái. Ông quay đầu, dùng ánh mắt yêu thương nhìn anh, ra hiệu bảo anh ngồi xuống,Mặc dù vào nhà họ Mộ đã lâu nhưng Mộ Yến Thần chưa bao giờ gọi ông một tiếng “ba”. Hôm nay, hai cha con có cơ hội ngồi thưởng thức trà và cùng nhau ngắm nhìn mặt trời ngã về phía Tây. Đây là điều Mộ Minh Thăng ước cầu bấy mắt ông khẽ trướng hồng, nở nụ cười nhợt nhạt, tay tiếp tục thao tác rót trà rồi ngước mặt, nói thật chậm "Hình như dạo này con rất bận, ít khi về nhà. Ba có nghe Cố Tử Nghiêu báo cáo, mọi chuyện ở công ty rất tốt, mấy hạng mục cạnh tranh của chính phủ gần như được chúng ta thâu tóm, doanh thu cuối năm sao với năm ngoái tăng gấp hai lần. . . . . . Yến Thần à, ba gọi con từ Mỹ trở về, bề ngoài nhìn vào là một quyết định đúng đắn."Khói mù lượn lờ, chuyển động ở khoảng giữa hai người, Mộ Yến Thần nở nụ cười nhạt, vẫn trầm Minh Thăng bị hơi nước hun đến ướt mi, tạm ngậm miệng, cầm ấm trà rót đầy ly cho Mộ yến Thần, cất giọng khàn khàn "Nhưng ba biết rõ, sản nghiệp của con ở nước Mỹ, từ lâu đã vượt xa Mộ thị. . . . . ."Đặt ấm trà xuống, ông ngẩng đầu "Năm năm trước, DiglandY¬ork chính thức gia nhập thị trường, chỉ torng vòng ba tháng ngắn ngủn đã vượt lên top 500 của bảng xếp hàng trên toàn cầu . Ba lại yêu cầu con buông bỏ tất cả để trở về nước, có phải con rất hận ba?"Không khí trầm tĩnh đáng sợ, Mộ Yến Thần nâng ly trà, nhấp một ngụm, hương trà tỏa khắp khoang miệng, ấm lòng người."Mục đích của một thương nhân là tạo ra lợi nhuận, một khi đã lựa chọn thì đừng phí thời gian để so đo hay tính toán có đáng hay không nữa. Con phát triển sự nghiệp ở đâu cũng như nhau thôi." Giọng đệu của anh vẫn đều đều trầm tĩnh, không nghe ra bất cứ tâm tình Minh Thăng cười yếu ớt , lòng nhói đau, phất tay, thở dài "Thôi, thôi. . . . . . ba hiễu rõ con hận điều gì. Con hận nhất là sự kiện kia. Không liên quan đến vật chất hay lợi ích. . . . . . Ba biết rõ , là về mẹ con."Tựa như đã quyết tâm giải bày mọi thứ trong hôm nay, ánh mắt Mộ Minh Thăng phát ra tia sáng chói mắt, sắc nhọn bức người, một bộ dáng tuấn dật, phấn chấn như ngày xưa, chỉ là giọng nói khẽ run run "Nhưng Mộ yến Thần, con phải biết, khi đó ba mang thân phận của một quân nhân, cho dù sau này chuyển sang làm một thương nhân, nhưng vẫn phải tuân thủ theo quân kỉ kỉ luật quân đội. Ba và mẹ Lan Khê đã có hôn ước từ trước, và được gia đình hai bên đồng ý. Vì thế, lúc Như Khanh hoài thai, ba không thể để hai người sinh hoạt trong nước, bất đắc dĩ khiến hai mẹ con con phải chịu ấm ức. . . . . ."Mộ Minh Thăng càng nói càng kích động, hốc mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nhăn nheo run bần Yến Thần khép mắt, khi hai mắt mở ra đã khôi phục sự tĩnh lặng vốn có, tiếp tục lắng nghe."Hôm nay ba tìm con, mục đích không phải là những việc này, " Mộ Minh Thăng kìm nén xúc động, nở nụ cười từ ái, nhìn con trai, cất giọng khẩn cầu, "Mộ thị càng ngày càng phát triển. Con cũng biết, hiện giờ trong Mộ gia, con là người tài năng nhất. Chú út của con thì không có con cái, chú hai thì có hai đứa con trai, nhưng được việc thì ít mà phá hoại thì nhiều. Lan Khê lại là con gái. . . . . . Cho nên, Mộ gia đang cần một người thừa kế —— Yến Thần. . . . . ."Hai bàn tay già nua đặt lên bàn tay anh "Đừng về Mỹ nữa, hãy ở lại đây. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, dầu gì chúng ta đều là người một nhà, còn có gì quan trọng hơn việc người trong gia đình được chung sống bên nhau?"Còn có cái gì, quan trọng hơn so với người nhà?Trong chớp mắt, lồng ngực Mộ Yến Thần cuộn sóng. Mười mấy năm vất vả mưu sinh nơi đất khách quê người, ngày hôm nay lại cô đọng thành hàm ý đơn giản đều đã qua rồi. Người cha ruột thịt của anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đều đã qua khứ đi qua, chỉ còn hiện tại, bọn họ là huyết thống trong một gia rãi ngước mắt, Mộ yến Thần lẳng lặng ngắm nhìn mái đầu điểm tóc hoa râm của người đàn ông đối diện. Người đàn ông này là cha của anh và Lan Khê. Khi anh ở nước ngoài suốt một thời gian dài, người con gái anh yêu đã được bảo bọc dưới đôi cánh của ông ta mà lớn lên. Anh có thể không có nửa điểm tình cảm với ông ta, nhưng Lan Khê thì là người cha có công dưỡng dục cô, một khi chuyện của anh và cô đổ bể, Mộ gia có bị súp đổ không? Giờ phút này, người đàn ông kia đang dùng ánh mắt thương yêu xen lẫn van nài nhìn anh, về sau, có thể vì chuyện của hai anh em mà suy sụp hoàn toàn không?Lòng nhói đau, giống như mưa gào gió thét ầm ầm kéo tới, nhấn chìm anh trong cơn lốc xoáy, khiến anh không thể hô hấp, không thể xoay người."Yến Thần, con. . . . . ."Hàng mi dày đậm chậm rãi nâng lên, con ngươi thâm thúy lộ ra ánh sáng trầm ổn. Mộ Yến Thần nhìn Mộ Minh Thăng, nói "Đợi con trở lại hẵng nói.""Chuyện thừa kế Mộ thị, chờ con trở lại, con sẽ đưa ngài câu trả lời thuyết phục." Âm thanh khàn đục, lạc cả khói trà vẫn lượn lờ thướt tha trong không khí, Mộ yến Thần đứng dậy đi ra ngoài. Mộ Minh Thăng có chút thất vọng, nhưng tiếng nói kế tiếp đã an ủi tâm tình tới cửa, Mộ Yến Thần chợt dừng bước, vuốt vuốt mi tâm, không nhịn được mở miệng kêu một tiếng "Ba."Tay cầm ấm trà của Mộ Minh Thăng run lên, lắc lư thật mạnh, suýt nữa thì bay khỏi tay ngươi Mộ Yến Thần ánh lên tia đau nhức, đôi môi mỏng tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, nói ". . . . . . Hãy quan tâm, đối xử tốt với Lan Khê hơn."Tình thương vài chục năm của cha, anh không hề có, cũng không cần nữa. Thứ tình cảm đó chẳng còn quan hệ với nhưng, anh đau lòng cho người con gái ấy, nên mới mở miệng, yêu cầu ông ta, đối tốt với cô so với anh, càng thiếu hụt tình thương và cảm giác an Yến Thần nói xong, tay vặn nắm cửa, thẳng bước ra ngoài.***Lúc Lan Khê nghỉ đông, đợt tuyết thứ hai cũng vừa lúc phủ xuống thành C, tất cả học sinh trong trường được trở về nhà. Xe đưa đón học sinh chen lấn, chật ních trước cổng trường. Kí túc xá trống rỗng tựa như mới vừa bị bọn trộm đến càn quét. Vì phòng ngừa việc để đồ trong kí túc xá dễ bị hư hao và không an toàn, học sinhh cẩn thận dọn sạch những vật dụng của riêng mình, ngay cả đệm chăn cũng mang về Kỷ Diêu thu dọn xong hành lý cuối cùng, hai tay và trán của Lan Khê đã thấm đẫm mồ hôi."Cậu ngồi đây đi, tí nữa ba tớ sẽ tới rước." Kỷ Diêu chỉ tay về phía sạch lớp mồ hôi trên người, Kỷ Diêu tiếp tục ngồi xổm xuống, lục tìm gì đó trong ngăn kéo, rồi quay đầu hỏi "Lan Khê, cậu thật sự ra nước ngoài chơi hả? Từ đây đến năm mới cậu không ở trong nước?"Lan Khê gật đầu một cái, chăm chú nhìn Kỷ Diêu "Cậu có việc gì à?""Tớ thì không có..., " Lông mày Kỷ Diêu tiếp tục nhíu chặt, "Cậu cũng biết đấy, ngành của anh tớ học thật sự rất vất vả, bận rộn. Cuối năm, anh ấy chỉ được về nhà vài ngày. Mấy ngày đầu năm thì phải đi thăm hỏi họ hàng , thăm hỏi xong thì phải lập tức về trường. Sinh viên khá giỏi mà cực như trâu, suốt ngày bị giảng viên nắm đầu sai sử, cứ viện lí do là để tốt cho bài luận tốt nghiệp sau này. . . . . . Nếu cậu đi, sao anh tớ gặp được cậu?"Lan Khê nghiêng đầu sang chỗ khác, không lên tiếng."Hừ, đồ vô lương tâm, " Kỷ Diêu không nhịn được, đẩy vai cô, "Kì này anh tớ về, có mang đồ tặng cậu đấy, còn nhờ tớ hẹn cậu ra ngoài đưa cho cậu, Cũng chẳng có gì hấp dẫn đâu, toàn là những bài phân tích, giảng giải đề thi của trường đại học A mấy năm gần đây, tài liệu được giảng viên trong trường biên soạn, cậu có muốn không?"Đây là gì? Trắng trợn dẫn dụ nha!.Quả nhiên, Lan Khê hơi giật mình, đôi mắt tỏa ánh sáng rực rỡ "Anh ấy nói sẽ cho tớ?"Kỷ Diêu đang ngồi xổm trên sàn, nở nụ cười như đóa hoa tươi "Đúng thế, anh tớ còn nói, muốn dùng một làn môi thơm để đổi."Lan Khê chau mày, vừa định phản bác thì điện thoại trong túi đổ chuông. Cô vội vàng móc ra, trên màn hình lóe lên cái tên khiến trái tim cô ấm áp. Hai chân lan Khê vọt tới cửa sổ, ló đầu ra nhìn từ lầu năm xuống, lia mắt mấy lượt mới nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc lẫn trong đám đông chật chội."Kỷ Diêu, tớ về đây, anh tớ dến đón rồi!" Cô nghiêng đầu Diêu lạnh nhạt phóng mắt về phía cửa sổ, không nhịn được than trách "Lại là anh tớ, anh tớ, anh tớ ... Suốt ngày lúc nào cũng anh tớ. Sau này anh cậu quản chuyện kết hôn sinh con của cậu à? Con bé chết tiệt kia, chẳng chịu suy nghĩ gì cả ——" Cô nàng bực bội quơ đồ nhét vào va ly, miệng không ngừng la oai oái, "Cậu cút nhanh lên đi! Cầu cho mấy bay ban đêm ,vứt cậu ra Thái Bình Dương luôn!"Đôi mắt Lan Khê hơi ướt át, chạy áo tới, ôm cô bạn đang ngồi trên sàn nhà."Ta đi nha, năm mới vui vẻ!"Kỷ Diêu gật đầu một cái, nhìn theo bóng lưng cô, hô to "Nè, nhớ gửi thư cho tớ. Còn nữa...rãnh rỗi thì nhắn cho anh tớ một cái tin, để anh ấy khỏi phải lo lắng!"Bàn tay cô hướng Kỷ Diêu vẫy vẫy, còn thân hình đã biến mất Yến Thần yên tĩnh ngồi trong xe, nhìn thấy bóng dáng đang vội vã từ cổng trường chạy đến chiếc xe. Cô nhóc liên tục chen lấn qua đám người, lách qua nhiều chiếc xe, trên khuôn mặt nhiễm tầng ánh sáng tươi mới, vui vẻ chạy về phía anh. Trong biển người nhốn nha nhốn nháo, luồn sáng trong đôi mắt cô vẫn bật lên tất cả, tựa như vì tinh tú giữa bầu trời Yến Thần mở sẵn cửa xe cho cô, Lan Khê chui vào, liền tặng anh một cái ôm thật người cô mang theo khí lạnh, cứ siết chặt cổ Mộ yến Thần, khiến thân người anh cũng khẽ run rẩy. Khóe miệng cong thành nụ cười dịu dàng, cánh tay dài vòng qua sau lưng cô, đóng cửa xe, tiếp theo nghiêng mặt hôn nhẹ lên gò má cô."Chỉ là giúp thu dọn đồ đạc, làm sao cả người lại lạnh như vậy?" Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn cô, dịu dàng sỏ khiến toàn thân anh run lên, chính là cái ngón tay be bé của cô nhóc."Hôm nay kí túc xá không mở máy điều hòa, nhiệt độ bên trong như thể dưới hầm băng, " Lan Khê thản nhiên trả lời, tay nhỏ bé luồn vào làn da phía trong cổ áo anh, vẻ mặt hiện lên nét cười giảo hoạt và ngọt ngào, "Lạnh không, lạnh không?"Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, bàn tay nâng mặt cô lên, dùng lưỡi liếm nhẹ chóp mũi xinh, thì thầm "Cảm thấy mệt thì ngủ đỡ trên xe đi. Tối nay 10 giờ sẽ bay, chuyến bay khá dài, sẽ mệt mỏi đấy."Anh không bị lạnh à? Lan Khê cảm thấy có chút thất bại, cắn môi, tay thọc sâu hơn vào áo anh, con ngươi liên tục bắn ra tia sáng "Em muốn ôm anh ngủ được không?"Cách dòng người tấp nập, Lan Khê cứ ngoan cố quấy rầy Mộ Yến Thần, không khỏi có chút lớn mật. Nhưng Mộ Yến Thần càng thích, đôi đồng tử phát ra luồn sáng mê ly, tỏ ra rộng rãi "Để xem nào, em đã muốn như vậy, chúng ta liền hành động thôi."Nói đoạn, tay anh buông lỏng vô lăng, chuyển sang nắm người cô. Cánh tay còn lại rê tới quần áo cô, từ từ thâm nhập sâu vào. Anh hôn môi cô, nhấc hông cô ngồi lên đùi anh, dâng trào xúc động muốn “ăn” cô ngay tại nơi Khê khiếp vía, luống cuống rút tay ra khỏi áo anh, khóc không ra nước mắt, chống cự "Không. . . . . . Em không muốn, em sai rồi. . . . . .""Chỗ này nhiều người lắm, anh hai, đừng giỡn mà. . . . . ." Giọng điệu cô mềm nhũn, lâu lâu tràn ra vài tiếng nức nở cho hợp đầu có vài người tò mò liếc nhìn chiếc xe, Mộ Yến Thần vẫn ung dung đè ép gáy cô, tỉ mỉ hôn thật sâu, bàn tay luyến tiếc nơi bầu ngực ấm áp, cuối cùng véo nơi đầy đặn mềm mại mấy cái rồi mới chịu buông tay, còn “tốt bụng” sửa lại quần áo cho tim Lan Khê đập thình thịch, mặt đỏ như máu, vội vàng quay về chỗ ngồi, ngoan ngoãn cài dây an toàn, không dám chọc tới anh no đủ vừa bị anh quấy rối, giờ phút này lại xuất hiện cảm giác tê tê dại dại, như có ngọn lửa nóng, hun đúc nơi đó, tạo thành ấn kí của riêng anh, không thể xóa cắn môi. Quá xấu hổ, sao cô lại có cảm giác thích Yến Thần khởi động xe, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt hồng hào, mê man của Lan Khê. Vẻ mặt trầm tĩnh nhu hòa, hạ giọng hỏi "Em đang mong đợi à?"Lan Khê ngớ óc cô chưa kịp hoạt động, theo bản năng cho là anh đang nhắc tới việc “dở dang” lúc nãy, khuôn mặt như áng mấy hồng "Em. . . . . . Anh nghĩ sao mà nói em mong đợi? !"Người đàn ông này, tại sao cứ thích nói mấy câu đậm mùi sắc - tình thế chứ?
Sau khi cúp điện thoại, Lan Khê mơ mơ màng màng hơi hoang mang cô nằm xuống giường, sắp ngủ thiếp chửng mười phút sau có người gõ Khê tưởng dì Tôn đưa cháo lên, nhưng không nghĩ đến là Mộ Minh Thăng . . ."Cha." Cô kinh ngạc kêu một Minh Thăng khẽ tránh né ánh mắt của cô, một hồi lâu mới nhìn chăm chú trên người cô "Ba thấy khi nãy lúc ăn cơm thân thể con khó chịu, bây giờ có khá hơn chút nào chưa? Dì Tôn có gọi điện cho bác sĩ đến nhà xem thử con bệnh gì hay không?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nhất thời trắng bệch, cô lắc đầu "Con không việc gì, chưa cần phải mời bác sĩ.""Ừm. . . . . ." Mộ Minh Thăng lúc này mới yên tâm, ông lơ đãng chắp tay sau lưng đi tới, Lan Khê hơi thấp thỏm, chột dạ không giải thích được, xoay người mang cái ghế cho ba mình ngồi xuống."Ba muốn nói gì với con?" Lan Khê cảm thấy ba cô có tâm sự nặng Minh Thăng mới vừa ngồi xuống thân hình đột nhiên cứng con mắt già nua lên nhìn con gái của mình, ông nói chậm rãi "Lan Khê, trước kia ba là quân nhân, cảm thấy thể trạng cường tráng tinh thần khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, nhưng mấy năm trước sau khi ngã bệnh đến bây giờ, càng ngày càng cảm thấy thân thể không khỏe. Trước đây con bướng bỉnh tùy hứng, nhưng lần này trở về ba lại không tính toán chuyện trước kia của con, con có biết tại sao không?"Mặt đỏ bừng, hàng mi thật dài rũ xuống, nhẹ nhàng lắc đầu."Già rồi." Mộ Minh Thăng thốt ra hai chữ ."Già rồi, coi như muốn so đo cũng không thể so đo được, nếu ba còn so đo nữa, nói không chừng con lại bỏ đi nơi khác làm việc biết đến bao giờ mới trở về nhà?" Mộ Minh Thăng nhíu mày mà hỏi, giọng nói nhu hòa thành tới mấy năm học đại học mình không trở về nhà, đầu Lan Khê càng chôn càng thấp, gương mặt nóng rực."Chuyện dì Mạc con bây giờ cũng giống như vậy," Mộ Minh Thăng thay đổi giọng điệu nói, "Mấy năm con không ở nhà nhờ có bà ấy chăm sóc lo lắng cho ba, một điểm cũng không kém hơn so với mẹ con. Đời người đau khổ nhất là già rồi không người bầu bạn, con có hiểu ý ba không?”Trong lòng Lan Khê đột nhiên giật thót!Ánh mắt trong suốt lóe lên một tia hoảng sợ, dường như cô hiểu nguyên nhân ba cô đến đây. Mới vừa nãy trong thư phòng ông nhận điện thoại của Mạc Như Khanh, không biết bà ấy nói gì mà ba cô lập tức thỏa hiệp."Ba, có phải muốn dì Mạc trở lại?" Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu qua Minh Thăng sợ cô kích động, trước tiên nắm lấy tay cô, nét mặt ông hơi hổ thẹn, giọng nói khàn khàn "Lan Khê, con nghe ba nói. . . . . . Chuyện nhà họ Nhan kia, cũng nhanh chóng được giải quyết, ba không biết con và Nhan Mục Nhiễm kết thù oán gì mà nó muốn đối phó con như vậy, hiện tại nó cũng cửa nát nhà tan, bản thân thì tàn tật, nếu chúng ta còn so đo thì có vẻ như không có khí độ. Còn về phần dì Mạc con. . . . . ."Ông cúi đầu thở dài "Ngày đó bà ấy thật sự khiến ba thất vọng. Nhưng nhớ lại năm đó là ba vứt bỏ bà ấy trước, bà ấy đối với ba yêu nhiều hơn hận, nếu nói là hận thì chỉ hận số mệnh bất công, đành lấy mẹ con làm cớ. . . . . . Con hãy nghĩ lại một chút, lần này là con gái nhà họ Nhan muốn tổn thương con, bà ấy chỉ giấu không nói cho con biết, vậy. . . . . . Tội này cũng không lớn, có thể tha thứ. . . . . ."Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của ba mình! !Trong lòng cô rất đau, giống như bị dao đâm nhớ tới năm sinh nhật mười tám tuổi của mình, ngày đó cô bị bắt cóc gần như đứng trên bờ vực sắp chết cùng nhục nhã, lúc đó ba cô không biết, vì lúc ấy ông vẫn dang nằm trong bệnh viện sống chết chưa bắt cóc đó, hoàn toàn không ai nói cho Mộ Minh Thăng biết.. . . Năm đó người đàn bà tên là Mạc Như Khanh, vì muốn tách cô ra khỏi Mộ Yến Thần, thiếu chút nữa tìm người đoạt trong sạch của cô, phá hủy tánh mạng của cô, bây giờ cô có thể mở miệng nói sao?Có thể sao? !"Lan Khê. . . . . ." Mộ Minh Thăng khẩn trương sờ lên tay của cô, "Con đừng kích động, đừng kích động, nếu như con không muốn ba cũng không đưa bà ấy trở lại, để bà ấy ở lại tổ trạch vài ba tháng, ba tuyệt đối không đưa bà ấy trở lại, đúng lúc. . . . . ."Lan Khê bình tĩnh ổn định tinh thần, ánh mắt trong veo ngẩng lên nhìn ông "Ba, dì ấy nói với ba thế nào?"Cô không tin Mạc Như Khanh không nói mắt Mộ Minh Thăng ảm đạm, thành khẩn nói "Dì Mạc con nói. . . . . . Nói bà ấy rất nhớ ba, muốn trở lại với ba, cầu xin ba tha thứ cho, bà ấy còn nói nếu như con muốn thì bà ấy nguyện ý tự mình đến nơi này nói xin lỗi con, cho đến khi con đồng ý cho bà ấy quay về .". . . Nói xin lỗi?Trong lòng Lan Khê thầm cười lạnh, cảm thấy châm tới tai nạn xe cộ ngày đó, tay trái Kiều Khải Dương vĩnh viễn không thể dùng sức, móng tay cô bấm vào lòng bàn tay đến phiếm lòng, thiên nhân giao chiến."Cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, "Tiểu thư, cháo của cô đã nấu xong, có thể đưa vào được không?"Lúc này Mộ Minh Thăng mới biết con gái mình chưa ăn cơm, trên khuôn mặt già tràn đầy lúng túng khó chịu, thậm chí còn mang theo vẻ thất vọng, đứng lên nói "Con trước ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi, ba xuống đây. Chuyện kia. . . . . . Con coi như ba chưa đề cập tới, Được rồi. . . . . . Con ở nhà được tốt thì cái gì với ba cũng tốt. . . . . ."Nói xong Mộ Minh Thăng định đi của Lan Khê trong nháy mắt bị nhéo chặt, đau nhói ập tới . . .Cô kêu một tiếng “ba”, đứng dậy đi tới vịn cánh tay ba cô vừa mở cửa, trong mắt Mộ Minh Thăng thoáng qua một tia vui mừng, rồi lại ảm đạm, ngay cửa ra vào cùng dì Tôn lướt qua chén cháo kia qua, nóng đến cô muốn rơi nước mắt.
Tác giả Mộc Tiểu ÔThể loại Ngôn TìnhNguồn Sưu tầmTrạng thái FullSố chương 365Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Mộ Thiếu, nam chính trong truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của tác giả Mộc Tiểu Ô, đang đối diện với khó khăn kinh tế của gia tộc Mộ thị. Tuy nhiên, nhờ sự trở về của Mộ Yến Thần từ nước ngoài, mọi thứ... đã được sắp xếp chỉ trong vòng ba tháng ngắn với nhân vật chính Lan Khuê, cuộc sống không ban tặng cho cô tuổi thơ đầy niềm vui như các đứa trẻ khác. Trong ngày sinh nhật thứ 18, cô không nhận được bất kỳ lời chúc nào để giúp cô chống lại những nỗi đau trong đoạn ký ức, Mộ Yến Thần được mẹ Lan Khuê giới thiệu như anh trai của cô. Tình yêu nảy nở giữa hai người, nhưng Lan Khê sẽ phải đương đầu với những năm tháng đầy đau khổ để có thể vượt qua và tìm lại hạnh phúc của mình.
Đầu óc Lan Khê trở nên ong lời của Nhan Mục Nhiễm đã đưa cô trở về cái đêm ở nhà họ Mộ vào bốn năm trước...Đêm ấy, nụ cười của Mộ Yến Thần lạnh băng, rét thấu xương, chậm rãi nói gằn từng tiếng ở bên tai cô "Đúng vậy, là anh đã lừa em, anh đã lừa gạt em từ lâu lắm rồi, ngay cả em cũng tin rằng, anh thích em, đúng không?"Sắc mặt Lan Khê tái nhợt đến đáng sợ, cô quẳng lại một câu "Cô hãy đi mà lừa ma gạt quỷ ấy" rồi xoay người rời Mục Nhiễm không vội vàng, thanh toán xong liền thong thả đi phía sau cô, không nhanh không chậm đã đuổi kịp cô...Ước chừng mới khoảng chín, mười giờ, nhưng đã không sao gọi được xe. Ở nơi bờ biển xe cộ hầu như lui tới rất ít, còn nếu chờ xe buýt công cộng, chuyến tiếp theo phỏng chừng cũng phải nửa giờ Khê giơ tay vẫy đón xe, nhưng không có một xe nào dừng lại. "Có phải cô thiết kế hạng mục bờ biển khi tôi còn ở chi nhánh như trong bản án đã nêu hay không?" Nhan Mục Nhiễm từ phía sau đi tới, thong thả buông câu tay của Lan Khê đang đưa ra chợt cứng lại tại chỗ, hơi thở đầy bất ổn nhìn lại cô Mục Nhiễm cười cười "Yến Thần biết tài của cô, hiểu rõ từng chút một nên mới có thể nhắc nhở cho cô đầy đủ từng ly từng tí như thế, để cô thiết kế được hạng mục kia, nếu không cô cho là dựa vào đâu mà cô lại có thể hoàn thành được cái điểm mấu chốt kia khéo như vậy chứ? Nhưng mà cô cứ yên tâm, chủ ý của anh ấy cũng không phải thực sự muốn làm hại cô, chỉ là anh ấy hoàn toàn không thích hoàn cảnh lẫn công việc hiện tại ở công ty mà cô đang làm việc thôi. Anh ấy thích nắm trong tay toàn bộ cảm giác, tốt nhất là cô không nên đi bất cứ chỗ nào khác, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh ấy, giúp đỡ anh ấy, dựa dẫm vào anh ấy... Tốt nhất là không có anh ấy thì cô sẽ không xong... Chỉ có vậy thì khi đó người đàn ông mới thấy mình đạt được sự thỏa mãn lớn nhất, cô có biết không?"Cả người Lan Khê trở nên cứng ngắc "Cô nói như vậy là có ý gì?"... Cô ta vừa mới nói, việc sao chép đồ án thiết kế này là do Mộ Yến Thần bày ra???Nhan Mục Nhiễm vén tóc lên nói tiếp "Có phải anh ấy đã từng nói với cô rằng cho dù vụ án này có thắng kiện hay không, cũng không quan trọng, dù sao anh ấy cũng nuôi được cô, đúng hay không ? " Cô ta cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục nói "Dĩ nhiên là anh ấy hi vọng không thắng kiện, như vậy để cho cô đỡ phải bị người ở trong công ty nói ra nói vào, hoặc là bị những người đàn ông giống như Kiều Khải Dương trêu chọc. Trước kia thì cũng vẫn có thể chịu được, nhưng lúc ở Los Angeles, hai người suýt nữa đã lau súng cướp cò, tuy không có chuyện gì thật, nhưng cũng đủ để cho đàn ông tức giận... cho nên không chỉ nói, bản án lần này Kiều Khải Dương chủ động đưa đầu gánh tội thay cô, cho dù anh ấy không cãi vã, anh ấy cũng sẽ trừng trị như thường. Lan Khê, anh ấy có chút thích sạch sẽ, không chấp nhận nổi người phụ nữ của mình bị người khác đụng vào dù chỉ chút xíu, nếu như có ngày anh ấy vứt bỏ cô, chắc chắn trước hết là do cô không giữ mình trong sạch, hiểu không?"Lan Khê bị câu nói của cô ta làm cho đôi chân lạnh như người con gái đang đắm chìm ở trong giai đoạn ngọt ngào nhất của tình yêu liền bị một thùng nước đá dội xuống, lạnh run đến đông cứng cả người vậy."Cô không cần phải cố ý khiêu khích tôi đâu! " Lan Khê lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, bàn tay trong chiếc bao tay nắm chặt lại "Anh ấy ở cùng với tôi chắc chắn không phải là chỉ muốn chơi đùa với tôi, tự trái tim của tôi có thể cảm nhận được điều này. Anh ấy cũng sẽ không vì muốn buộc tôi ở lại bên người mà dùng những chuyện dơ bẩn xấu xa như vậy để làm hại tôi, lại càng sẽ không bởi vì ghen tị mà đối phó với Kiều Khải Dương, cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi."Sao cô lại không hiểu chứ... Cô nhớ tới chuyện mình thi vào trường cao đẳng năm nào đó, cảm giác bị oan uổng ở trong trường thi, cũng như ở trên pháp đình bị người ta lên án sao chép bản thiết kế vậy, rất giống mà cô không tin, người đàn ông mà cô yêu nhất này lại sẽ đâm cho cô một đao đầm đìa máu tươi như yêu không phải trói buộc, cũng không phải là làm tổn thương nhau.
mộ thiếu xin tự trọng