mối tình khó quên
Do vậy, để quên được tình cũ, cách thức trực tiếp nhất là làm cho bản thân nhận ra người ấy và mối quan hệ lúc trước không phải hoàn toàn hoàn hảo. Hãy viết ra những điều bạn không thích ở người ấy, từ điều nhỏ nhặt nhất trong tính cách đến những hành vi
Truyện Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ - Chương 75 với tiêu đề '"Tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?"' Hiện menu doc truyen. (Thổi gió bên gối: Ý chỉ lợi dụng tình cảm thân thiết giữa vợ chồng, vợ thủ thỉ với chồng để xúi chồng làm gì
Mối tình đầu. Tình đầu khó quên, điều này có lẽ nhiều con gái phải công nhận, nhiều khi cứ nghĩ mình đã quên người ấy rồi, nhưng thực chất không phải. Đôi khi chỉ cần nghe một giai điệu nào đó mà người ấy đã từng cho bạn nghe là bạn sẽ cảm thấy trái tim rung
Mối tình đầu có nghĩa là tình yêu đầu tiên của mỗi người. Mối tình đầu chính là lần đầu tiên mà một người cảm thấy yêu, rung động trước một người. Với bất cứ ai, lần đầu tiên biết yêu, rung động là cảm xúc rất khó quên. Đó là cảm xúc trong trẻo, hồn
merk pilox yang bagus buat body motor. Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trườngNgười ta vẫn nói rằng tình đầu bao giờ cũng khó vậy, mối tình đầu tuy non nớt ngây ngô nhưng là yêu hết mình và trao trọn hết con tim. Để rồi khi tổn thương phải tự mình liếm láp vết có ai cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc thời gian, tình yêu cũng trưởng thành theo, người ta chỉ yêu bằng lí trí, xem được mất ra sao?Vì vậy mối tình đầu bao giờ cũng làm người ta hoài niệm, trờ thành kí ức không phai nhòa.
- Chị, về thôi, muộn rồi. Chị... chị- Ờ, ờ cái gì?- Làm gì ngồi ngẩn ra zợ, về thôi. Tính làm thêm giờ à?- À, ừ, em về trước đi, mấy hôm nay đường chị về hay tắc quá, chị ngồi lại lát rồi về sau- Em thấy chị có chuyện gì ạ?- Chuyện gì đâu, tại sợ tắc đường thôi, bon chen len lỏi mệt Ok, vậy lát khóa cửa, em về trước nha- Ok nàng, về đi, tí chị ra thì nó có về sớm hay về muộn thì đường nó cũng tắc vậy thôi. Cái cơ bản là nó chưa muốn về phòng trọ lạnh lẽo, về lại cũng thui thủi 1 mình. Ở đây cũng 1 mình nhưng ít ra nó thấy lòng còn đỡ trống rỗng. Kể từ ngày nó hay tin anh sắp lấy vợ tâm hồn nó cứ như trên mây. Đi xe máy mấy lần suýt tông vào người ta chỉ vì tâm hồn treo ngược ngọn cây, bởi nó chưa chấp nhận được cái sự thật anh có người khác và sắp làm đám cưới. Phải chăng nó quá tự tin vào tình yêu anh giành cho nó, vào cái khoảng thời gian nó muốn anh chờ đợi nhưng lại không cho anh lấy 1 lí nhận ra nó đã thua. Nó sai rồi. chẳng lẽ gì anh phải quy lụy, chờ đợi nó khi nó lại là người cố gắng ruồng bỏ, đẩy anh ra xa. Chính nó cũng là người bảo anh không được phép lụy tình và phải đi tìm cho mình tình yêu mới. Vậy mà giờ đây nó lại mong chờ rằng sau 3 năm anh vẫn đứng đó đợi nó ở cuối con đường. Phải chăng do nó xem quá nhiều phim, đọc quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết nên thành ra mơ đây nó nghĩ tình yêu chỉ cần 2 người yêu nhau là đủ, rồi cùng cố gắng cho tương lai. Nhưng đi làm càng lâu nó càng trở nên thực dụng hơn và bị tiêm nhiễm vào đầu những mối lo về tương lai, về những thứ mà chưa xảy đến và có khi không bao giờ đến để rồi nó không còn tự tin vào tình yêu, nó ruồng rẫy, buông bỏ anh chỉ vì nó nghĩ 2 người đến với nhau sẽ không có tương lai tốt đẹp, khi nhiều người không thích anh và đến cả bà xem bói cũng nói nó với anh không thời điểm nó phũ phàng đòi chia tay đồng nghĩa với việc nó chấp nhận sống theo ý muốn vầ sự sắp đặt của người khác. Nó giờ đây đang đổ lỗi cho nó của ngày xưa, ngây thờ, khờ dại và không có chính kiến. Nhưng nó nghĩ là do nó yêu anh chưa đủ nhiều và nhất là trong tình yêu không được có sự tính toán. Nếu như tính trước tương lai, bản thân mạnh mẽ biết lấy đó làm bàn đạp để cùng nhau phấn đấu thì ok nhưng vì bản thân còn lo sợ nhiều thứ thì chỉ làm cho những nỗi lo thêm lớn dần và đủ để giết chết 1 tình năm sau chia tay, nó vẫn chẳng yêu được ai. Hay cũng đúng hơn là không ai chịu được cái tính hâm dở thất thường của nó. Bề ngoài, nó vẫn là đứa hay nói hay cười, hết lòng vì công việc, bạn bè. Nhưng trong tình yêu nó vẫn là đứa khó tính như vậy. phải chăng, nó không cho phép mình được lung lay, khi nó vẫn chờ đợi 1 cái gì đó ở anh nhưng nó lại không nói cho anh biết. Đến 1 ngày khi lí trí không còn kiểm soát được con tim, trong đêm nó bất chợt bấm số gọi anh. Vẫn giọng nói quen thuộc mà bao lâu nó không được nghe. Anh vẫn từ tốn. anh có vẻ ngạc nhiên khi nó gọi anh vì ngày xưa anh có nhắn tin hay gọi điện chẳng bao giờ nó nghe máy hay trả lời. Nó vẫn thản nhiên, lạnh lùng đến giả tạo hỏi thăm anh công việc. anh bảo anh vẫn ổn, nói ra mới biết anh cũng hay sang chơi ở gần chỗ nó làm- Ủa, anh sang đây làm chi ạ?- Ừ thì người yêu anh ở bên đó màNó gần như chết lặng, tai nó ù đi. Điều mà nó không muốn nghĩ tới cũng đến, mặc dù nó đã chuẩn bị tinh thần. Cũng đúng thôi, chia tay lâu vậy rồi, việc anh có người yêu là lẽ đương nhiên mà. Chả phải ngày xưa nó cũng 1 mực bảo anh yêu người khác tốt hơn nó sao. Vậy sao giờ đây nó lại phải hụt hẫng, đau lòng như vậy. Nó nhận ra đây là cuộc gọi cho sự muộn màng. Vẫn cái vẻ thản nhiên lạnh lung nó chúc mừng anh- Nhưng sao nay em lại gọi cho anh vậy?- À, em định nói với anh 1 số thứ nhưng giờ thì không cần thiết nữa rồi. Chỉ là em quá tự tin- Tự tin sao em?- Tự tin về tình yêu anh giành cho em- Ai rồi cũng sẽ khác. Anh cũng từng nghĩ không thoát ra được những kỉ niệm của ngày xưa, nhưng rồi may mắn anh đã gặp được người cùng chia sẻ vượt qua giai đoạn khó khăn, đau buồn ra, nó với anh giờ đọng lại là những mảnh ghép buồn không muốn nhắc lại. Cũng đúng, nó có cái lí do gì để bắt anh vẫn còn đợi nó đâu. Vô lí hết sức! Nó muốn anh hát tặng nó bài hát ngày xưa 2 người còn yêu. Nhưng anh lịch sự từ chối với lí do anh không còn thuộc nữa. Nó nhau với lời chúc phúc. Cúp điện thoại, trong đếm tối giọt nước mắt muộn màng trào ra. Nó thấy bản thân nó hèn đến lạ. Chính nó là người đẩy anh ra xa và lúc nó cần nó lại muốn anh vẫn đứng đó đợi nó. Nó quên mất thời gian đâu có đợi chờ ngày sau đó nó sống vật vờ. Nó hồi tưởng lại ngày xưa, nó ước giá như nó đã không im lặng lâu như vậy, nó không sống theo dư luận, nó đủ sức bảo về tình yêu của mình... giá như...giá nhưNó dằn vặt bản thân, nó hối như hôm nay, nó nán lại công ty, lặng lẽ vào face của anh - việc mà trước đây nó không bao giờ làm khi nó đã hủy kết bạn với anh. Anh vẫn thế vẫn sống âm thầm, không ồn ào. Vẫn những hình ảnh đã cũ. Có 1 bức gần đây 4 tháng, anh chụp lúc đi công tác ở Lạng sơn. Còn đời tư chẳng có gì hết. anh là vậy. Còn nó trong 3 năm, face của nó tràn lan ảnh. Nó up hết ảnh đi đây đó, chia sẻ hết cái này cái khác, chỉ đơn giản để nếu ai đó có vào sẽ thấy nó vẫn ổn và rất ổn. Nó giả tạo ước gì con bạn thân của nó ở đây để nó có thể khóc cho thỏa nỗi nhớ. Bình thường nó có thể chạy lên sân thượng của tòa nhà hét thật to cho bõ nhớ nhưng giờ đây cách nó chọn là im lặng. Nó 1 mình gặm nhấm nỗi cô đơn, nỗi nhớ da diết, sự ân hận, dằn vặt từng ngày, sự tiệc nuối khi nó đã phí phạm tuổi thanh xuân của mình khi mà đúng ra nó đã có thể cùng anh xây dựng những kỉ niệm đẹp. Tất cả giờ chỉ là hư vô. Giờ đây nó đã thấm hết nhưng gì mà trươc đây anh cũng phải trải qua khi nó tàn nhẫn dứt bỏ anh. Thiết nghĩ phải chăng đây là hậu quả cho những gì nó gây nên khi nó làm tổn thương người thời gian có quay trở lại nó tự hứa nó sẽ cứu lấy tình yêu của mình, không để bên ngoài tác động bởi sau cùng người nó sống cùng là anh chứ có phải dư luận đâu. Nó cũng sẽ bất chấp yêu 1 lần không suy nghĩ, lo sợ vẩn vơ. Nó sẽ là nó. Nó không biết cần bao nhiêu thời gian nữa để nó quên được anh. Quên 1 tình yêu vừa đau vừa đẹp. có thể là 1 năm, 2 năm, 10 năm hoặc mãi mãi. Bởi anh là mỗi tình đầu của nó. Là người cho nó cảm giác được yêu thương, che chở, bao bọc như nào. Người đủ kiên nhẫn với cái tính hâm dở thất thường của nó. Khi nó chưa làm được gì nhiều cho anh ngoài việc mang cho anh những nỗi nhạc đang nghe cũng đến hồi kết. Nó liệu có học được cách buông và quên 1 người. Nó nghĩ 1 mình nó sau vậy là đủ rồi. Nó cần phải giúp những ai đang lưỡng lự do dự trong tình yêu đưa ra được quyết định đúng đắn. Nó nghĩ nó chia sẻ câu chuyện của nó cho mọi người biết với hi vọng các bạn hãy trân trọng tình yêu của mình. Đừng để như nó mất đi rồi hối tiệc muộn màng, hành hạ bản thân như vậy. Bởi tình yêu không có đúng sai, hơn thua mà là chân thành và bất sẽ làm cái điều mà nó cho là ngu ngốc, không phải là xen vào cuộc tình của anh mà là âm thầm nhớ anh và chúc phúc cho anh. Từ giờ đến lúc anh chính thức là chồng của người con gái ấy, nó cho phép bản thân vẫn còn được nhớ tới anh, cùng anh đi vào giấc ngủ. Nó không lụy tình, cố gắng không khóc lóc, không nhắn tin, gọi điện cho anh, nếu nhớ nó sẽ viết hết ra giấy. Việc lí trí bắt nó phải quên anh là điều không thể bởi vết thương càng đau càng lâu lành nhưng nó sẽ cố gắng bởi đó cũng là điều anh dài 1 cái như là trút lại gánh nặng ở công ty nó tắt máy tính, đứng dậy đi về. Hành lang mọi người đã tắt hết điện, chú bảo vệ chẳng còn giật mình khi thấy nó bước ra khỏi công ty. Nó cười nhẹ khi thấy chú dắt sẵn xe để ở sân cho nó. Cuộc đời vẫn còn nhiều người yêu thương mình mà. Nó cần mạnh mẽ dứt bỏ nỗi buồn điều mà nó lạnh lùng làm 3 năm trước. Có thể cuộc đời muốn dạy cho nó bài học để nó biết trân trọng những người xung quanh mình và có chăng là người đến sau làm sống dậy trái tim yêu thương của chú bảo vệ, nó lên xe đi về. thôi không nghĩ, nó tập trung vào lái xe. Dạo gần đây nó suýt chết mấy lần vì cái tội hồn vất vưởng lung tung rồi. Làn gió thoảng thổi nhẹ lên vai, nó hòa vào dòng người qua lại đông đúc...
Chương 1 Gặp Lại 1523 chữ 7344 lượt xem Trong một ngôi biệt thự xa hoa, tráng lệ với hàng trăm người tham gia. Đa số là những người có máu mặt trên thương trường và các nghệ sĩ nổi tiếng. Bữa tiệc được ông Nguyên Khang - chủ nhân ngôi biệt thự này tổ chức nhằm ra mắt con rể tương lai và tạo mối quan hệ để con gái ông ta là Nguyên Tiểu Tâm có cơ hội làm quen nhiều người trong giới giải này bên ngoài biệt thự“Tiểu Bình, chúng ta về thôi!”Triệu Nhã Yên một tay cầm gậy quơ xuống đất dò đường, một tay để Tiểu Bình dìu đi.“Chị, chúng ta cứ như vậy để cho họ hạnh phúc sao?”Cô gái tên Tiểu Bình nhìn vào đôi mắt đã được kính đen bản bự che gần nửa gương mặt xinh đẹp của Nhã Yên lại nhìn đôi nam nữ tình tứ bên trong khu biệt thự được vô số phóng viên vây quanh, ánh mắt căm ghét hiện rõ trên gương mặt.“Chúng ta làm gì được sao? Như vậy cũng tốt, đáng lẽ chuyện này nên kết thúc từ sớm rồi.”Nhã Yên chỉnh chỉnh lại kính, nhỏ giọng“Hơn nữa chị cũng không nhìn thấy gì, nên sẽ không sao nữa. Đi về thôi, bé An đang chờ chúng ta.”Nhã Yên nghĩ, chỉ cần mắt không thấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.“Nhưng tại ai mà chị mới không nhìn thấy chứ?”Tiểu Bình hậm hực, vốn tính tình nóng nảy nghĩ gì làm đó nên cô buông tay Nhã Yên ra rồi chạy một mạch vào bên trong. Cô không cam tâm khi nhìn thấy chị mình cứ mãi chịu đựng mặc cho người khác ức hiếp như vậy. Nhã Yên chịu được, còn người em gái như cô thì không!“Tiểu Bình! Á!”Tiểu Bình bất thình lình buông tay khiến cho Nhã Yên chới với, mất điểm tựa. Nhã Yên với tay, tính ngăn lại thì vấp phải cục đá, cả người loạng choạng mất thăng bằng.“Á!”Những tưởng mình sẽ tiếp đất mạnh mẽ, nhưng nào ngờ cả người Nhã Yên vô tình đụng vào ai đó rồi bật ngửa ra sau, đến cả mắt kính và cây gậy dò đường cũng rớt may có một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô. Một giọng nói trầm ấm có phần lo lắng vang lên“Cô không sao chứ?”Giọng nói này...Nhã Yên chợt đứng hình khi nghe giọng nói của người đối diện, tim cô đập nhanh, bàn tay đang bám vào cánh tay người nọ cũng chợt run rẩy. Mùi hương thoang thoảng đặc trưng quen thuộc vờn quanh mũi cô, rất thơm. Chắc không phải đâu, chỉ là giống một chút thôi, chứ không phải người Nhã Yên cố xua đi suy nghĩ đó, cô cảm thấy hơi thở nam tính của người đối diện hơi phả mặt mình, lại cảm giác như bàn tay người đó hơi siết nhẹ bên eo. Tuy không nhìn thấy, nhưng Nhã Yên có thể cảm nhận được khoảng cách hai người rất Yên giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy, luống cuống nói“Thật xin lỗi! Tôi không cố ý! Anh có sao không?”“Tôi không sao!”Người kia nhẹ lên tiếng, mắt vẫn dán vào cô gái với đôi má phiếm hồng trước mặt.“May quá! Thật xin lỗi!”Nhã Yên thở phào, sau đó cô loay hoay tìm kính và gậy, do không nhìn thấy gì, nên việc tìm kiếm trở nên khó trai kia thấy vậy, đôi mày khẽ chau lại, rất tốt bụng nhặt lại hai thứ đó cho cô.“Của cô đây!”Anh cầm tay Nhã Yên, rất nhẹ nhàng đặt cây gậy vào tay cô. Cảm giác bàn tay cô thật nhỏ, thật mềm giống như... ngày đó, anh đeo lại chiếc kính cho Nhã Yên, đôi mắt xinh đẹp từ từ bị che lại. Ngón tay thon dài cố tình sượt nhẹ qua má cô. Thật mịn!Nhã Yên ái ngại cúi đầu, cười gượng“Cảm ơn anh!”“Thả ra! Các người thả tôi ra! Tôi phải gặp cái tên khốn nạn đó, tôi phải để cho mọi người biết bộ mặt thật của hắn ta. Cả ả tiện nhân kia nữa!”“Xin lỗi cô! Phiền cô đi cho, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo!”Tiểu Bình bị hai tên bảo vệ lôi ra cửa, cảnh cáo.“Tiểu Bình! Tiểu Bình! Có chuyện gì vậy?”Tiểu Bình hừ lạnh nhìn theo hai tên đó, xong quay lại chỗ Nhã Yên đỡ lấy cánh tay đang tìm kiếm mình. Lúc này Tiểu Bình mới để ý bên cạnh Nhã Yên còn có một chàng trai đẹp như tạc tượng và một người nữa đứng cung kính phía ta cao hơn cô và Nhã Yên cả một cái đầu, gương mặt điển trai đẹp tựa điêu khắc, không chút tì vết, đẹp đến hoàn hảo. Trời ạ! Tiểu Bình không phải chưa từng gặp qua trai đẹp, nhưng đẹp đến mức xuất thần như này thì là lần đầu Bình cảm thán, nếu Nhã Yên nhìn thấy, chắc cũng có cảm nghĩ giống Bình đứng hình vài giây xong mới cúi đầu dìu Nhã Yên đi khi bị người đó nhìn lại, cô cảm thấy người đàn ông này toả ra khí thế bức người không thở nổi. Nhưng người này... cũng thật quen mắt!“Chị Nhã Yên, chúng ta về đón bé An thôi. Em nhất định không để cho đôi gian phu dâm phụ đó được yên đâu.”Nhã Yên thở dài, thầm nghĩ em gái mình thật cứng nói của Tiểu Bình đã vô tình lọt vào tai người nào đó khi cô đi ngang qua.“Tổng giám đốc, đến giờ rồi ạ.”Trợ Lý Kiên đứng bên cạnh giơ tay xem đồng hồ, nói với người phía trước.“Ừ, vào thôi!”Tôn Gia Quyến nhìn theo hai cô gái khuất sau ngã quẹo mới thu lại tầm mắt, tay chỉnh lại bộ vest cho thẳng thớm rồi bước vào trong.“Yên Yên, thật tình cờ lại gặp em trong hoàn cảnh này!”***Tôn Gia Quyến vừa bước vào, lập tức hàng loạt phóng viên, nhà báo nhào tới như ong vỡ tổ. Bọn họ biết chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, cho dù anh không trả lời phỏng vấn thì bài báo của họ cũng sẽ được lên trang nhất.“Hiếm khi có dịp gặp được Tôn Tổng, phải tranh thủ chụp thật nhiều mới được.”“Đẹp hơn cả trên hình tôi thấy nữa.”Bọn họ nhanh tay chụp lấy chụp để, dù là những bức ảnh chụp vội cũng không làm mất đi vẻ điển trai vốn có của anh.“A, Tôn Tổng! Chào cậu! Thật vinh dự khi được cậu dành chút thời gian quý báu để đến dự tiệc của tôi.”Nguyên Khang nhìn thấy Tôn Gia Quyến thì không khỏi vui mừng, ông ta dẫn Nguyên Tiểu Tâm cùng Trần Khải Minh đến chào hỏi. Phải nói trong giới giải trí hay thương trường khi nhắc đến ba từ “Tôn Gia Quyến” thì đều phải khiếp sợ và kính nể một năm nay hai mươi tám tuổi, vừa là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tôn Thị, vừa là ông hoàng trong ngành giải trí. Anh muốn ai nổi tiếng người đó nhất định sẽ nổi tiếng vươn tầm thế giới, nhưng chỉ cần phật ý anh, thì sự nghiệp gầy dựng bao năm sẽ lụi tàn chỉ trong phút chốc.“Nguyên Tổng, ông khách sáo rồi!”Anh cười lịch sự.“Khà khà, con gái tôi rất cần vào sự giúp đỡ của Tôn Tổng cậu đây.”Nguyên Khang vừa nói vừa ra hiệu cho Nguyên Tiểu Tâm, cô ta biết ý liền cười e thẹn“Ba tôi nói phải, mong Tôn Tổng giúp đỡ.”Nguyên Tiểu Tâm tuy đã có vị hôn phu là Trần Khải Minh, nhưng đứng trước một người vừa đẹp trai vừa có quyền thế như Tôn Gia Quyến cô ta cũng có chút rung động. Nhưng cô ta biết, người đàn ông này cực kì nguy hiểm, anh rất không thích phụ nữ tuỳ tiện nên cô ta cũng không dại gì dây vào.“Vị này là...”Tôn Gia Quyến không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô vị đó nữa nên chuyển qua người từ nãy giờ vẫn đang nhìn anh không chớp mắt.“Tôi là Trần Khải Minh, rất vui được gặp Tôn Tổng.” - Trần Khải Minh biết ý anh, liền đưa một tay ra giới thiệu.“Ồ, thì ra là chàng rể tương lai của Nguyên Tổng đây. Rất vui được biết cậu.”Tôn Gia Quyến bắt lấy tay Trần Khải Minh, đột nhiên anh lại nghĩ đến những câu nói khi nãy của Tiểu Bình, bàn tay tăng thêm lực siết nhẹ một cái khiến hắn ta hơi tái mặt. Nhấn vào đây để tham gia nhóm Facebook Thế Giới Truyện Ngôn Tình!Truyện được đăng tại
Chuyện tình khó quên’ trên Nông Nghiệp Radio lúc 20h tối nay 10/6 chia sẻ mối duyên của nhà văn quê Bình Định, Việt Nam và nữ tiến sĩ quê Napoli, Ý. Vợ chồng nhà văn Trương Văn Dân và tiến sĩ Elena Pucillo Trương. “Chuyện tình khó quên” trên Nông Nghiệp Radio mang đến cho công chúng một mối duyên rất đặc biệt giữa hai con người từ hai quốc gia khác biệt về văn hóa. Ở tuổi 70, nhà văn Trương Văn Dân chia sẻ với “Chuyện tình khó quên” về người vợ Ý “Chúng tôi có một tình yêu hoàn toàn trong sáng, vô vụ lợi, không toan tính nhỏ nhen. Là người luôn chấp nhận hy sinh, Elena Pucillo yêu tôi bằng một tình yêu mãnh liệt”. Tiến sĩ Elena Pucillo làm dâu Việt Nam, với cái tên gắn thêm họ của nhà văn Trương Văn Dân mà thành Elena Pucillo Trương. Năm 1985, Elena Pucillo Trương về Bình Định quê chồng với một phát hiện nét tương đồng giữa Việt và Ý “Cảnh buôn bán ở Quy Nhơn giống hệt thành phố Napoli quê hương tuổi thơ tôi!”. Tình yêu giữa tiến sĩ Elena Pucillo Trương và nhà văn Trương Văn Dân đã được thử thách thêm một lần qua đại dịch khắc nghiệt Covid-19. Cùng đón Giáng sinh và năm mới 2020 tại Ý, nhà văn Trương Văn Dân về Việt Nam trước để ăn tết cổ truyền dân tộc còn tiến sĩ Elena Pucillo có việc phải ở lại Milano thêm một tháng. Nào ngờ, Covid-19 bùng phát, nước Ý phong tỏa, tiến sĩ Elena Pucillo Trương bị kẹt trong thành phố Milano. Trong khi những người khác tìm cách di chuyển từ nơi có dịch Covid-19 sang nơi an toàn, thì nhà văn Trương Văn Dân có một quyết định ngược lại. Không thể để vợ mình bơ vơ trong đại dịch, ông đã tìm cách đi từ Việt Nam sang Ý. Ông vượt mọi cam go đi vào tâm dịch, với mong ước giản dị và cao cả “chúng tôi phải đoàn tụ, dù có chết thì chúng tôi cũng phải chết bên nhau”. Hiện nay, vợ chồng Trương Văn Dân - Elena Pucillo Trương sinh sống tại chung cư Ngô Tất Tố, quận Bình Thạnh, Trong chuyên mục “Chuyện tình khó quên” trên Nông Nghiệp Radio, họ tiết lộ Khi cả hai đến làm thủ tục hồi hương ở đại sứ quán Việt Nam ở Roma, một nhân viên thẳng thắn hỏi Elena Pucillo Trương “Chị bỏ mọi thứ ổn định để về Việt Nam với chồng, chị không sợ gì sao?”. Chị đáp “Sợ gì? Nơi nào có chồng tôi thì tôi thích sống nơi đó. Nếu hết tiền hay có chuyện bất trắc, thì tôi sẽ vào chùa xin tụng kinh và rửa chén!”. Đứng bên cạnh, nhà văn Trương Văn Dân trào nước mắt. "Chuyện tình khó quên" trên Nông Nghiệp Radio lúc 20h tối 10/6. Nhà văn Trương Văn Dân đã gắn bó với chữ nghĩa từ lâu, còn tiến sĩ Elena Pucillo Trương bắt đầu sáng tác khi về sống trên quê chồng. Dù nói tiếng Việt tương đối lưu loát, nhưng Elana Pucillo Trương vẫn chưa mấy tự tin để viết văn theo tiếng Việt, với lý do “Tiếng Việt cùng một từ nhưng có nhiều nghĩa khác nhau, tôi không thể viết văn bằng tiếng Việt, dù có chồng là người Việt và bản thân cũng nghiên cứu tiếng Việt đã lâu. Tuy vậy, sự khác biệt của tiếng Việt cũng như văn hóa Việt đã cuốn hút tôi với tất cả sự say mê”. Tiến sĩ Elena Pucillo Trương cứ thoải mái viết bằng tiếng Ý, vì đã có dịch giả chính là ông chồng Việt! Vợ tác giả, chồng dịch giả, cũng là một sự hợp tác thú vị đấy chứ! Sau hai tập “Một phút tự do” và “Bóng của ngày”, liên danh tác giả vợ - Elena Pucillo Trương và dịch giả chồng – Trương Văn Dân còn có thêm cuốn sách “Vàng trên biển đá đen”. “Chuyện tình khó quên” trên Nông Nghiệp Radio lúc 20h tối nay 10/6, thông qua mối duyên xuyên biên giới Việt – Ý, ít nhiều giúp công chúng tin rằng tình yêu luôn có thật trên cuộc đời với những sắc màu ấm áp và lung linh.
Đã gọi là mối tình đầu - có nghĩa là cuộc tình đầu tiên trong đời. Là người đã chiếm lấy trái tim thời thanh xuân tươi trẻ của bạn, là người khiến má bạn đỏ ửng lên mỗi khi chạm mặt, là khoảnh khắc “nghẹt thở” khi lần đầu chạm tay nhau… Và còn vô số những khoảnh khắc “lần đầu tiên” khác nữa mà bạn không thể tìm lại cảm giác ấy trong những lần yêu sau. Hãy cùng điểm qua xem những lý do nào khiến “mối tình đầu” lại trở nên đáng yêu vậy nhéTình đầu đẹp nhất vì đó là cả thanh xuânSau này khi trưởng thành rồi, ngồi nghĩ lại những tháng ngày bồng bột ấy, tự nhiên mỉm cười rồi lại thấy an yên. Là đôi khi muốn quay về khung trời hoa mộng tuổi học trò chỉ để nhìn ngắm lại từng cảnh vật, từng con đường mà ta đã cùng người ấy sóng đôi.Ảnh minh họa PinterestChỉ đơn giản như vậy, bởi vì ta đã từng dành tất cả thanh xuân của mình chỉ để yêu một người - yêu đến cháy lòng. Một tình yêu không toan tính, không vụ lợi, không cần nghĩ suy mình sẽ được hay mất những gì. Để giờ đây khi bước ra đời, muốn yêu ai cũng luôn e dè, sợ sệt, không còn dũng cảm như ngày xưa nữa. Tình đầu là tình duy nhất và chỉ đến một lần trong đờiDù bạn đã dành mọi thứ cho tình đầu nhưng nó vẫn có thể ra đi vì một lý do vô cùng nhỏ. Và rồi bạn hiểu rằng không phải cứ yêu chân thành thì sẽ mãi bên nhau. Nhưng dù có trải qua bao nhiêu cuộc tình đi chăng nữa thì chắc chắn một điều, tình đầu sẽ mãi nằm lại trong ký ức của bạn - một mối tình ngắn ngủi nhưng đầy ngọt nhiều thứ “lần đầu tiên” mà chỉ có tình đầu mới đem lạiẢnh minh họa PinterestLần đầu run đến nghẹt thở khi nghe người ấy tỏ tình, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu thao thức trong đêm chỉ để nhắn tin cho nhau, lần đầu biết trao đi và chia sẻ những thứ mình thích cho một người khác… Vô vàn những thứ lần đầu tiên mà chỉ có tình đầu dạy bạn. Sau này có yêu ai khác đi nữa cũng chẳng thể tìm nổi một cảm giác háo hức như vậy niệm là thứ luôn sống mãiNgay cả khi đã kết hôn, có gia đình và sống hạnh phúc với cuộc sống riêng thì chúng ta vẫn không bao giờ quên được mối tình đầu tiên của mình. Chúng ta luôn coi nó là một dấu chấm than trong trái tim khi nhớ về quãng ngày xưa yêu thế, dù thời gian đã vào quá vãng nhưng chỉ cần bất chợt nghe lại một bài hát cũ, đi qua một địa điểm quen thuộc hoặc ngửi thấy mùi hương đặc biệt… là ta lại có thể suy nghĩ miên man về những kỷ niệm liên quan đến mối tình đầu. Thậm chí, sau nhiều năm trôi qua, cứ tưởng quá khứ đã khép lại, thế nhưng trong ký ức vẫn có thể nhớ như in lần hẹn hò đầu tiên.Ảnh minh họa PinterestSự tan vỡ đầu tiênVới tình yêu đầu tiên sẽ luôn luôn có nỗi đau thất tình đầu tiên bởi vì đối với hầu hết chúng ta, mối tình đầu thường không kéo dài. Bạn có thể không phải là người phù hợp với đối tác và mỗi người đều đã có hướng đi riêng nhưng nỗi đau đầu tiên sẽ gây tổn hại tinh thần nhiều cho giống như tất cả những kỷ niệm hạnh phúc mà các bạn đã chia sẻ cùng nhau, nỗi đau tan vỡ lần đầu ấy cũng sẽ khắc sâu trong tâm trí của bạn và góp phần tạo nên tầm quan trọng của mối quan hệ nhận ra mình dần trưởng thành hơn sau khi trải qua tình đầuNgày trẻ bạn sẽ yêu một người bằng sự cố gắng, hi sinh hết mình cho tình yêu. Bạn nghĩ đó là sự cao thượng và khi không nhận lại những gì mà mình mong đợi, bạn thất vọng, bạn căm phẫn, bạn đau lòng vì sự trao đi mà chẳng được nhận lại. Ảnh minh họa PinterestNgày nay, bạn nhớ lại những cảm xúc đó mới cảm thấy mình thật khờ dại, ngây thơ biết dường nào. Bây giờ bạn đã biết cách yêu một người sao cho đúng. Không phải dành cho họ hết tấm lòng mình mới gọi là chỉ trao đi 8 phần và giữ lại cho mình 2 phần, để dù người ta có rời bỏ mình thì bạn cũng không gục ngã. Bạn biết rằng trong tình yêu, không nhất thiết trao đi thì phải nhận lại, đôi khi nhìn thấy một người hạnh phúc bên một người, mà người đó không phải là mình thì bạn cũng đã thấy mãn nguyện. Bổ ích Xúc động Sáng tạo Độc đáo
mối tình khó quên