mẹ nó em trốn không thoát đâu

Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! Học Cách Yêu (tt) Truyện Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! Chương 9: Học Cách Yêu (tt) /34 Go; Chương Sau Chương Tiếp . Màu Nền: Font chữ: Chiều cao dòng: Kích Cỡ Chữ: Khi Lục Tình bước ra ngoài cũng là lúc chuông bắt đầu vào học reo vang, cô ổn Cha con tôi ôm nhau khóc cho vơi bớt nỗi đau không bút mực nào có thể tả nổi. Cha tôi sống lặng lẽ, buồn u uẩn, luôn thương nhớ người vợ và hai đứa con khuất bóng. Mẹ ta trả nhớ về không, Trả trăm năm lại bụi hồng, rồi đi. (Thơ Đỗ Trung Quân) Mẹ nó vội ngoảnh đi cố nén tiếng nấc, chân bước thấp bước cao như chạy trốn. Con bé ngây thơ ngước nhìn ông. Cái miệng tròn vo chúm chím đến là xinh, ông thấy lòng dịu lại. Ông ẵm đứa nhỏ rã rời cả đôi tay. Hết đứng lại ngồi, ông trông trước ngóng sau. Hơn giờ đồng hồ rồi mà sao chưa thấy mẹ nó trở lại? Ruột gan ông bồn chồn như có lửa. Mẹ Thái thì xụt xịt nước mắt, thấy con dâu, bà vội chạy lại nắm tay: "Con cứu thằng Long giúp mẹ với. Nó nợ người ta 300 triệu. Nếu không trả ngay, hội nó sẽ đánh chết nó mất. Chương 8: Trốn ra ngoài bị phát hiện. « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Anh một hơi uống hết nửa chai rượu, anh đã quá quen với việc này, không có gì đáng để anh tức giận nữa. Đến tối, Hắc Bạch Lam rời khỏi công ty, anh nói với thư kí Lê. - "Đến trường merk pilox yang bagus buat body motor. Không phải tự dưng Lục Tình nổi hứng muốn đi đâu đó một thời gian, nguyện vọng này đã ấp ủ từ nhiều năm trước, cô chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể tự do đến những nơi mình muốn. Không ngờ chuyến đi đầu tiên lại đi cùng với Lãnh Phương Đông, nghe cô bày tỏ mong muốn rời đi một thời gian, hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới lên tiếng “Được”Cô ngạc nhiên nhìn hắn, quá dễ dàng sao? Hắn đồng ý thật sao? Còn đang mơ hồ thì hắn nói tiếp“Chúng ta cùng đi, em muốn đến đâu?” “Anh cũng đi nữa hả?” Hèn gì hắn dễ dàng đồng ý như vậy?“Đương nhiên, em không thích” “Không phải”“Ngoan, em muốn đi nơi nào?” Tay hắn vuốt ve môi cô.“Đi đâu cũng được” Cô bẽn lẽn đáp, từ nhỏ ngoài thành phố này chưa hề bước chân đến nơi khác, cũng coi như kẻ mù vậy, đối với những nơi kia toàn chỉ được nhìn qua trên sách báo.“Ừm” Hắn tự mình quyết định, giống như đã có đáp án trong lòng. Cô sao cũng được miễn là có hắn bên cạnh. Màn đêm buông xuống, làn sương mỏng khiến cánh tay trắng nõn se lạnh, đứng trên ban công ngắm nhìn phố xá đông đúc bên dưới, trong lòng bồn chồn không yên, háo nức đến nỗi không tài nào chợp mắt được, hành lí đã được xếp gọn trong vali chỉ cần ngày mai tỉnh giấc là có thể lên đường. Đang định đóng cửa vào nhà thì đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt từ phía sau, Lục Tình mỉm cười ngửi thấy mùi vị quen thuộc, mặc cho hắn ôm lấy.“Sao còn chưa ngủ?” Tối hôm trước, đã thỏa thuận đêm nay không được chạm vào cô , đề phòng người đàn ông kia đột ngột hóa sói nên ngay khi chập chờn tối cô đã ôm gối sang phòng khác. Bởi vì năn nỉ được hắn, đến tận bây giờ bên hông còn đọng lại dấu vết bầm tím.“Em chỉ muốn hít thở không khí một chút”Hắn vùi sâu vào sau gáy,bàn tay không thành thật vuốt ve bụng cô. Càng lúc càng không thành thật, hôn cắn vành tai mẫn cảm, luồn qua lớp vải mỏng xoa nắn đầy đặn trước ngực, nhũ hoa se cứng lại, cô rùng mình giữ tay hắn lại“Đừng mà”Lãnh Phương Đông trầm mặc xoay cô lại, thân hình cao lớn đè lên, ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng một cách cuồng người bị ép sát vào thành lan can, cô thẹn thùng đáp lại đầu lưỡi càng quấy của hắn. Nụ hôn chấm dứt là lúc cô thở hổn hển vùi mặt vào ngực hắn.“Được rồi, em về phòng đây” Cô ngẩng lên thành khẩn nhìn Phương Đông bóp mông cô thật mạnh, đôi tay có lực xoa nắn, váy đã xốc lên để lộ nội y hình quả dâu xinh xắn.“Anh đã hứa rồi mà” Cô chu môi kháng nghị.“Hứa cái gì?” Hắn lãm đạm đáp, ngón tay thô dài đưa vào nơi tự mật, ra sức chọc ghẹo đùa nghịch.“Đừng…” Lục Tình tê dại mơ hồ, nhỏ giọng van ngậm lấy môi cô, dịu dàng săn sóc khơi dậy ham muốn. Ngón tay không ngừng động khiến quần lót trở nên ướt đẫm, cô luôn bại dưới tay đại ác ma, mà hắn là một đại sói xám vô cùng háo sắc. “Đông” Lục Tình bị hôn đến tình mê ý loạn, bên dưới không ngừng co rút mãnh liệt, cả người mềm nhũn xụi tay của hắn tăng thêm lực đạo, môi mỏng rơi xuống mí mắt rồi ngao du xuống cần cổ, liếm cắn xương quai xanh quyến rũ. Lần lượt cởi bỏ trói buột trên người, giải phóng vật cứng rắn, hắn kéo quần lót, nâng một chân cô lên, thấy cô đã đủ ướt thì mạnh mẽ xông vào. Trong cơn đê mê, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, cắn xuống bắp vai to sụ để giảm bớt đau đớn. Vì lo sợ cô bị thương nên hắn không dám quá manh động, nhớ lại lần kích thích điên cuồng ngay tại địa điểm này đã khiến thắt lưng cô bị vẹo, hại hắn nghẹn suốt một tuần. Xốc cả người cô lên, giữa hai đùi truyền đến cảm giác co rút càng hỗ trợ cán gốc chọc vào nơi sâu nhất, hắn lùi về phía sau dựa lưng vào vách tường tay nắm chặt eo mềm mại, di dộng thắt lưng rút ra tiến vào. Thời gian chậm trãi trôi qua, càng làm lòng cô nóng như lửa đốt, hắn vẫn giữ vững tốc độ, ngón tay bấu chặt vào da thịt của hắn, tiếng rên rĩ đỏ mặt làm bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết, trời đứng gió cộng thêm màn vận động kịch liệt, chẳng mấy chốc thân thể cô trở nên đẫm mồ hôi, mồ hôi nhỏ giọt từ chóp mũi rơi xuống, rít dính rất khó bờ đỉnh điểm cao triều, Lục Tình nức nở thở hổn hển. “Tình, em làm cho anh trở nên điên cuồng” Lãnh Phương Đông ngấu nghiến hôn môi cô, thở dốc nặng nề, gương mặt ngăm đen che phủ bởi tình chân cô siết chặt hông hắn, nơi ẩm ướt phun ra nuốt nào cự vật to lớn, bắp đùi vỗ phành phạch vào nhau.“Chậm một chút” Môi cô khẽ nhấp nháy.“Em sẽ thoải mái sao?” Lần nữa đột ngột bị lấp đầy, cơ thể mềm mại đong đưa theo tiết tấu cuồng dã.“Đông xin anh mau dừng lại…”Lục Tình cắn răng để không bật ra những tiếng nỉn non, đầu ngón tay chạm lên đường cong cương nghị trên gương mặt hắn, lau đi giọt mồ hôi nhễ nhại. Hắn thỏa mãn rên rỉ xốc cô lên mạnh mẽ tiến sâu. Cô ngây ngất cắn môi dưới của hắn, tay chân nhũn như con chi chi, ánh mắt mông lung nhìn mọi thứ lập lờ xung cùng, Lục Tình mất cả chì lẫn chài, mặc cho hắn ôm trở về phòng cũng không biết. Vừa đặt lên giường đã mệt mỏi ngủ say, thân hình cao lớn nằm đè trên người một tất không rời cũng chẳng có sức đẩy Phương Đông bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ dưới thân nhẹ nhàng hít thở, dục vọng còn chưa phát tiếc đủ bất hạnh chìm nghỉm. Bú mút đôi môi sưng đỏ, thương tiếc xoa xoa tâm mi đang nhíu chặt lại của cô, hắn không đành lòng đánh thức cô nhàng tách hai đùi cô chen vào giữa, cự vật cứng rắn từ từ đẩy vào, ôm thân thể nhỏ nhắn phía dưới không dám động mạnh, chôn mình bên trong ấm áp, hắn kìm chế từng đợt run nhiên trong bóng đêm, hắn bắt gặp ánh mắt ướt át đang mở to nhìn mình, hôn xuống chóp mũi cô.“Làm em tỉnh giấc à?” “Động tác lớn như vậy không tỉnh mới lạ” Lục Tình cười yếu ớt, hai tay ôm chặt thắt lưng tinh nhích hông, dịu dàng di động, cô rên khẽ ưỡn người lên đón nhận tất cả của hắn. Nơi kết hợp trơn trượt suýt chút nữa khiến hắn lệch đường, Lãnh Phương Đông rầm một tiếng, nắm lấy mông căng tròn điên cuồng luận hôm sau, Lục Tỉnh mơ màng mở mắt nhìn quanh, thấy lạ lẫm liền giật mình bật dậy. Cô đang nằm trên chiếc ghế mềm mại, nghe tiếng ù ù mới phát hiện mình đang ở trên máy bay.“Tỉnh rồi à?”“Sao anh không kêu em dậy?” Thấy hắn bước vào ngồi xuống bên cạnh, cô bĩu môi oán tránh.“Còn không phải em ngủ quá say hay sao? anh không đành lòng” Hắn ôm cô vào lòng, hôn lên tóc mai mềm mượt.“Anh đưa em lên máy bay à?” “Đương nhiên”Trà Muộn- d d l q đTưởng tượng đến khung cảnh một cô gái ngủ say được người đàn ông cao lớn bế trong lòng thu hút ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người. Cô tin chắc sắc mặt của hắn sẽ không biến đổi nhưng cô da mặt mỏng, nghĩ đến việc đó thôi hai má đã đỏ bừng cả lên.“Đói bụng chưa?” Cô liền lắc đầu, lần đầu ngồi trên máy bay, dạ dạy hơi khó chịu nên chẳng muốn ăn gì. Ngã đầu tựa lên bờ vai vững trãi, nhắm nghiền mắt, dường như ngủ vẫn chưa đủ, chẳng bao lâu liền rơi vào mộng mị. Đến khi Lục Tình mở mắt lần nữa đã thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng. Ngơ ngác tìm kiếm xung quanh, cửa sổ lớn thông với hướng gió nhìn thấy bờ biển xanh mát, trong lòng cô hưng phấn không thôi, tìm mãi không thấy đôi dép đành chân trần bước xuống bờ cát trắng mịn, nơi đây tuyệt đẹp giống khung cảnh thần tiên trong thích đùa nghịch những cơn sóng nhẹ vỗ vào bờ, Lục Tình như đứa trẻ được thả tự do, nô đùa chơi một mình, dường như nơi này đối với cô vô cùng thân quen. Nhanh chóng hòa mình vào thiên nhiên, vào biển trời mênh mông, nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió, lắng nghe âm thanh của biển Phương Đông đứng trên bờ cát, hình ảnh đáng yêu làm hắn ngây người. Ở phòng ngủ không thấy cô đâu hắn liền đoán được cô ở đây. Quả nhiên hắn đoán đúng, bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn, đôi chân trắng tuyết hòa vào làn sóng bọt trắng xóa. Hắn bước dài đến gần bên, ôm lấy vòng eo thon thả “Có thích không?” Lục Tình cười rạng rỡ, gật mạnh và hỏi “Đây là đâu?” “Là đảo tư nhân, ở đây chỉ có hai chúng ta” Hắn ôm cô đến ngồi xuống bãi cát. “Chẳng lẽ ở đây không có ai?” Cô mơ hồ nhìn quanh“Ừm” “Vậy làm sao chúng ta đến được đây” Nơi này tiện nghi như vậy, cô còn tưởng là khách sạn hay khu nghỉ dưỡng chứ.“Em chỉ cần vui vẻ, mọi chuyện cứ để anh” Bàn tay có lực vuốt ve bụng cô, liếm cắn cần cổ trắng ngần."Á... nhột quá!” Cô cười khúc khích né tránhLãnh Phương Đông dùng tay kẹp hai tay cô lên đỉnh đầu, đồng thời hôn chặn môi cô, nụ hôn cuồng dã như muốn hòa vào Tình ngoan ngoãn chủ động dâng môi lên, sau một lúc hắn mới chịu buông tha, tay nhanh chóng tháo rỡi vải vóc trên người cô.“Đừng, em còn đau lắm” Lục Tình khép vội chân.“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng” Tên đã lắp sao có thể không bắt, hắn nỉ non dỗ dàng.“Ưm, đừng như vậy, em lạnh” Chiếc váy maxi trên người dễ dàng bị cởi bỏ, làn da trắng ngần trở nên đỏ lự dưới ánh mắt nóng Phương Đông cởi áo phông trên người, lót dưới lưng cô, bàn tay lần mò cởi bỏ thắt lưng.“Em, em muốn ở trên” Lục Tình xấu hổ đặt tay lên ngực trần cứng rắn của hắn.“Được” Khóe môi hắn nhếch lên thành một cong, nằm xuống bên cạnh cô.“Nhắm mắt lại” Lục Tình nghiêm túc ra lệnh, cô trườn lên đùi hắn.“Được” Hắn nằm yên nhắm mắt, thầm đoán xem cô sẽ làm gì.“Khi nào em chưa lên tiếng, anh không được động đậy cũng không được mở mắt, có nghe không?” Lục Tình mím môi cười, tay chân thành thục cởi cởi đai quần, cự vật khổng lồ bên dưới chiếc quần lót màu đen dần trở nên cứng nóng như bàn tay cô ướt đẫm, cúi thấp đầu hôn xuống lồng ngực, cơ bụng săn chắc run lên theo động tác của cô. Nụ cười trên môi cô càng nở rộ khi thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn, liếm cắn xương quai hàm quyến rũ, vân vê gương mặt cương nghị, không sợ chết mà hì hục ra sức nhóm ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. “Tình” Bàn tay to lớn bao lấy eo cô, nặng nề thở dốc.“Đã nói là nằm yên mà” Lục Tình bóp chặt vật đen ngòm, mạnh dạn đưa đầu lưỡi liếm láp, lúc nhanh lúc chậm khiến nó đứng sững, đây chính là thứ làm cho cô phải chịu khổ cũng làm cô sung sướng không thôi. Ít ra những lúc này được nắm quyền chủ động, để xem cô sẽ khiến hắn chịu đựng không nổi mới ra nuốt vào cự vật trong khoang miệng, hàm răng và môi cứng đờ, mỏi nhừ vì há quá lâu. Trong miệng thoang thoảng mùi vị tinh dịch nồng đậm, tiếng thở dốc của hắn nặng nề, khản đặc, rên rỉ không thành tiếng…Khó khăn dứt ra, Lục Tình ngã dúi vào bụng hắn, lấy lại bình tĩnh, cô nhanh chóng đứng dậy, xoay người bước từng bước thật khẽ. Lãnh Phương Đông cảm thấy người bên cạnh không có động tác liền mở mắt choàng dậy, bóng dáng chạy xa xa kia không phải là muốn trêu đùa hắn sao? Khéo quần lót lên, hắn hét lên“Lục Tình, em được lắm!” Bước chân đuổi theo sau.“Á, đừng đến đây” Lục Tình nhảy dựng, chân thoăn thoắt chạy vọt vào nhà đóng sập cửa lại.“Em chết chắc rồi” Không nặng không nhẹ, hắn bình thản híp mắt nguy hiểm.“Cho em một cơ hội cuối cùng, mau mở cửa ra” Hắn đập cửa phanh phanh.“Không mở, có chết cũng không mở. Lãnh Phương Đông, tha cho em đi, em thật sự mệt lắm!” Lục Tình yếu ớt nói vọng ra“Đợi anh vào được thì xem em mệt đến mức nào?” Giọng điệu đầy vẻ uy hiếp, lửa trong hắn chỉ có cô mới dập tắt, sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Lãnh Phương Đông chống đỡ cơn khoái cảm đang chạy dọc khắp người, ánh mắt hắn nhuộm men say, âu yếm nhìn người phụ nữ dưới thân, ôm cô vào cô lên thành bồn tắm, hắn dùng vòi nước rưới , cả thân thể toàn vết tích hoan ái, gỡ đùi cô ra, bản thân ngồi chồm hỗm mắt nhìn đối diện với nơi bí ẩn. Dòng nước đặc sệt màu trắng đục từ khe hở chảy xuống, vách tường thịt sưng đỏ đến đáng thương, còn đang run lẩy bẩy vì không chứa hết tinh dịch của nhiên bị tác động của dòng nước lạnh khiến Lục Tình co rút, lùi về sau lại đụng phải không gian chật hẹp, cô bất mãn chau mày, khép đùi lại mạnh mẽ banh ra, đưa đầu vòi nước xối vào hang hốc, đầu ngón giữa đẩy vào khuấy đảo bên Tình thở dốc rên ư hử, chân giãy nảy.“Anh mau dừng lại”“Ngoan, tôi tẩy rửa cho em” hắn tiếp tục động tác một cách thành thục, nhưng có phần thô lỗ, sự khích chặt của cô làm hắn tê cứng, đầu óc mộng mị, phân thân phình trướng thèm khát muốn xông vào nơi ấm áp.“Ưm, nhẹ một chút” Lục Tình bắt lấy tay hắnHắn ngồi dậy nâng thắt lưng của cô lên dựa hẳn vào bờ vai săn chắc, lấy sữa tắm cho vào lòng bàn tay, sau đó thoa khắp người cô, da thịt nhẵn mịn nay càng thêm trơn láng, bàn tay ngao du mọi ngóc ngách trên thân thể trắng tác lúc dịu nhẹ, lúc mạnh mẽ như dòng điện kích thích dây thần kinh mẫn cảm, Lục Tình ngại ngùng tránh né, chu môi phản nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, hai má ửng hồng, hung hăng cắn mút đến sưng đỏ. Cúi đầu bắt lấy cánh môi hồng nộm, hắn điên cuồng mút lấy mật ngọt trong khoan miệng cô, quấn đầu lưỡi mềm mại vừa liếm vừa hút, phát ra âm thanh yêu tay thô cứng, to lớn chen vào giữa hai đùi mật, ngón tay len lỏi đi vào, ngay lập tức nuốt lấy, giữ chặt khiến hắn khó khăn mà di chuyển ra vào.“Ưm…” Ngay khi hắn buông tha cho đôi môi, đầu cô dụi vào khuôn ngực rắn chắn, rên rỉ thành tiếng.“Đông…người ta khó chịu…” Giọng cô mị hoặc, bầu ngựa sữa dụi dụi vào ngực hắn.“Hử…em đúng là tiểu yêu tinh, lại muốn tôi làm em hả?” Ngón tay ra vào với tiết tấu mãnh liệt.“Ưm…muốn anh” Đôi môi run rẩy lướt trên da thịt chắc nịch của hắn. đầu lưỡi rục rè liếm đầu ti.“Em không phải mệt lắm sao?” Hắn nhếch môi đắc ý, nhưng vẫn cố tình trêu chọc"…không có mà” cô nũng nịu vuốt ve lưng của hắn“Lần sau tôi làm có khóc lóc đẩy tôi ra không?” Hắn ngậm nụ hoa của cô, răng di di cắn mút“Không có” Lục Tình lắc đầu quần quật, sâu trong cơ thể lại truyền tới cảm giác khoái Phương Đông hài lòng thưởng cho cô một nụ hôn sâu, cán gốc nóng bỏng dựng đứng chọc vào đùi dưng hắn xoay người kéo cô đứng dậy, liếm cắn tai nhạy cảm.“Cầm lấy nó” Hắn cầm tay cô ma sát vào giữa đùiLục Tình ngây ngốc sờ nắn vật to lớn kia, hơi nóng nhanh chóng truyền đến tay cô, nóng rát, cô bóp chặt, dùng cả hai bàn tay nâng lên, vuốt ve từ gốc đến đỉnh.“Dùng cái miệng nhỏ của em” Hắn thở hồng hộc, liếm môi côLục Tình nhất thời còn chưa hiểu ý hắn, những từ ngữ sâu xa thật thô tục, đến khi hiểu được, lại nhìn vẻ mặt cao ngạo đáng đánh đòn của hắn, cô tức giận dùng lực bóp một kích bất ngờ khiến đầu hắn như bị sét đánh, ánh mắt tối tăm nhìn người phụ nữ đang đùa bỡn mình, hắn hung hăng trừng cô một cái, miệng rên rỉ“Mau lên, nếu không em biết tay tôi”Lục Tình ngồi chồm hỗm nhưng thân hình cao lớn của hắn, cô có cố ngước cổ lên cũng không chạm được đến thứ kia.“Không được” Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Lãnh Phương Đông đâu dễ tha cho cô như vậy, xốc hai nách cô nâng lên, đến khi mặt Lục Tình dụi vào háng cô đỏ bừng, lại bị hắn kìm chặt nên thứ to lớn dụi thẳng vào má, Lục Tình hé môi liếm đỉnh đầu, của hắn lớn như vậy làm sao cô nuốt vào được, cô rối rắm chỉ chạm môi xung quanh cán gốc.“Ngậm nó vào”“Không vào được” Cô sợ hãi kêu lên“Há miệng của em ra”Miệng cô mở ra, từ từ cho vào từng chút một, cổ họng bị chặn cứng dù chỉ mới nuốt hết phân Phương Đông ghì chặt sau gáy cô, nhấn mạnh vào, khẽ răng ma sát khiến vật kia như muốn nổ Tình không có chút kinh nghiệm nào, lại bị hắn dồn ép phải nuốt hết vào khoan miệng, cô cảm nhận được vật kia chui đến tận cuốn họng vội muốn thoát lui lại bị hắn đẩy Tình chỉ còn biết vừa nín thở vừa mở miệng to hết mức, nuốt vào phun ra, nước bọt của cô thấm ướt toàn bộ gốc cán, cô còn ngửi được mùi tanh nồng của tinh dịch, nhất thời muốn nôn hắn chẳng cho cô cơ hội để thối lui, Lục Tình ngoan ngoãn lấy lòng hắn.“A…” Cô khó nhọc thả ra, khóe miệng vươn vãi tơ bạc, chảy xuống thở hổn hển ngồi phịch xuống nền gạch lạnh Phương Đông cúi người ôm cô lên.“Đừng làm nữa, em không chịu nổi” Cô đáng thương cầu xin“Ngoan, một lần nữa” Hắn mơn trớn trên má cô“Đừng ở đây, lưng em đau lắm!” Cô thì thầmHắn xốc cô dậy, bế ngang vào lòng, đẩy cửa bước ra khỏi phòng người được đặt nhẹ xuống nệm, lấy khăn lau qua loa nước ứ đọng trên người của cô và hắn, quăng cái khăn xuống đất, tách nhẹ hai chân cô ra, chen người lưỡi ấm nóng vùi vào lối đi, răng môi thô lỗ liếm mút khiến nước ra ồ ạt, đã sớm bị hắn làm cho ẩm ướt nay lại thêm sự cuồng nhiệt khiến ham muốn càng cháy rên hừ hử, ôm chặt lấy đầu hắn.“Á…” dịch mật lại luồn lách tuôn ra, cô không nhịn được mà hét lên, ưỡn lưng lên tiếp nhận đầu lưỡi hắn đâm sâu vào trong.“Đông, đừng mà…em không chịu nỗi” Cô khóc lóc rên la“Muốn sao?” hắn tà mị thổi luồn hơi nóng vào mặt cô.“Ưm... mau cho em”Lãnh Phương Đông nâng cô lên, nhét cái gối dưới mông cô, banh rộng hai đùi đè chặt xuống, môi lưỡi thô lỗ luồn vào khuấy động bên trong mật động, hai mắt Lục Tình mơ hồ không còn biết gì nữa, khoái cảm cực lạc dâng từng tần sóng khiến dòng nước sâu trong cơ thể ồ ạt tuôn ra, hắn vùi đầu đầu lưỡi vào nơi ẩm ướt vừa mút vừa hút một cách mãnh liệt, khiến đóa hoa kiều diễm trở nên sưng đỏ cả lên, lớp cánh hoa run lẩy bẩy.“Ưm….đừng như vậy" Lục Tình không còn hơi sức thì thào.“Cái miệng nhỏ của em rất ngọt” hắn chồm lên mơn trớn trên má cô, đầu lưỡi luồn vào hôn mút, điên cuồng cắn mút khiến cổ họng cô trở nên khô khốc, đầu lưỡi tê dại mặc cho hắn quấn thở hổn hển dứt môi ra, di chuyển lưỡi liếm cần cổ trắng ngần đến ướt sũng. Mỗi nơi hắn lướt qua là cảm giác kích thích truyền đến tận đầu ngón chân, dây thần kinh nhạy cảm như bị dòng điện xẹch qua, tận sâu trong cơ thể khao khát ham muốn, muốn được yêu thương, muốn hắn tiến vào chiếm lấy cô.“Đông….ưm ..” Ánh mắt ướt át, như nước hồ thu nhìn hắn, môi run mút nụ hoa chùn chụt, cô có cảm giác nụ hoa bị cắn đứt lìa khỏi ngực vậy, nhói lên đau đớn. Hắn không để tâm đến lời van nài của cô, môi lưỡi vẫn vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt dọc theo đường cong cơ thể, bụng nhỏ vì hắn làm nhột, cô bật cười khúc khích, hắn lại trừng phạt hôn sâu khiến cô sơ lụi, đầu vùi xuống Phương Đông sớm đã chịu không nổi, cán gốc sưng tấy phình to chờ đợi được phóng thích, đút ngón tay vào giữa đùi cô, ngay lập tức bị sự khích chặt, từng lớp thịt bao lấy ngăn chở, hắn không nhịn rên lên, yếu hầu lên xuống nuốt nước bọt, hắn rút ra, nâng vật to lớn chen vào đẩy mạnh một cái, không đợi cô thích ứng đã động thắt lưng, mãnh liệt ra vào, mỗi cú thúc là sâu tận tử cung, xuyên vào tận gốc.“Ưm...nhẹ một chút” Lục Tình a ư ngân nga, hai tay ôm lấy gáy hắn.“Tình...em là của tôi” hắn rống lớn, áp cả tiếng va chạm tình ái.“Ưm…” Hắn cúi xuống tìm môi cô hôn hít, liếm đầu mũi nhỏ nhắn phiếm hồng đã lấm tấm mồ lưng hắn lên xuống không ngừng nghỉ, dồn dập ra vào, mồ hôi trên trán hắn, trên khuôn ngực rắn chắc nhỏ từng giọt từng giọt xuống người cô. Lục Tình a ư bấu vào vai hắn, òa lên tiếng nức nở“A...đừng động nữa” “Ngoan, chịu đựng một chút” Tấm lưng tráng kiệt nhấp nhô.“Ưm...em khó chịu” Lục Tình quơ quạt hai hai lại bị hắn nắm chặt.“Mau lấy cái gối ra đi” hai mắt ngập nước, mông Phương Đông nâng eo cô lên, rút cái gối ra, nằm sấp lên người cô, bên dưới vẫn kịch liệt đâm giác khoái cảm mà người phụ nữ này mang đến làm cho hắn sung sướng tuột độ, chưa bao giờ hắn tin tưởng bất kì điều gì, nhưng từ khi gặp cô, hắn lại tin vào định mệnh, ông trời cho hắn gặp được cô, lấp đầy khoảng trống trong trái tim lạnh lẽo, cô không phải là tiểu thiên sứ mà chính là tiểu yêu tinh, đến để giày vò tâm can mê mụi thân thể mềm mại, nụ cười, giọng nói ngọt ngào của cô, ánh mắt như có sức hút khiến hắn càng ăn càng ở trong cô, hắn dường như nghe được tiếng rên rỉ của chính mình, nhóm lên ngọn lửa cho mùa đông lạnh giường vì động tác của hắn mà rung lắc dữ dội, Lục Tình có thể cảm nhận được nệm bị đẩy lên phía trước, lúi sâu xuống dưới.“Ưm…” cô ôm lấy lưng hắn, đầu móng tay bấu chặt vào da nâng hai đùi cô đặt lên vai, rút ra rồi lại đẩy mạnh vào, trong cô lúc khích chặt lúc trơn trượt làm hắn điên cuồng luận động.“Chậm một chút…” Lục Tình thì thào, những giọt nước mắt như những viên pha lê, tinh khiết hòa trên gương mặt ướt thanh va chạm phành phạch, tiếng nước nhóp nhép vang dội cả căn phòng kín, không khí bao trùm mùi hoan ái nồng bầu ngực lắc lư theo tiết tấu ra vào của hắn, hai con thỏ trắng nhảy nhót đong Phương Đông ghé xuống hôn tới tấp lên má, lên môi, bàn tay bao trọn lấy bầu ngực tròn hai ướt đẫm, mồ hôi hòa quyện trên da thịt, hắn luồn ngón tay vào mái tóc ướt nhẹp của Tình mở rộng hai đùi kẹp chặt eo hắn, chủ động đón nhận hắn vận động kịch liệt, hung ác tấn cùng, cô xơ lụi vùi đầu vào nách hắn, ôm chặt thắt lưng tráng kiệt, luồn mật dịch ẩm ồn ạt tuôn trào. Hắn rống lên, thúc một cái vào sâu kín phun dịch bỏng lấp đầy đóa hoa ướt át. Hắn siết chặt cô vào lòng, thỏa mãn nằm sấp trên người cô. Cùng đọc truyện Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! của tác giả Trà Muộn tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại hiện đại, sắcSống gần hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Lục Tình cảm thấy hối hận vì chọc ra chuyện, tên đàn ông này đúng là kẻ điên!Người đàn bà này dám coi mình là trai bao? Tốt, ta sẽ dây dưa với nàng tới cùng, nếu không bọn đàn em sẽ cười ta thối mũi...Câu chuyện muốn thuở về sói và thỏ bắt tác giả không có trích dẫn đoạn sắc vì nó sẽ xuất hiện ngay đây! Lúc nhận được điện thoại của Nhã Bình thì Lục Tình đang dỗ dành con gái của chị đồng nghiệp. Bé bị ốm nên rất quấy, cô vuốt tóc bé nhẹ nhàng nói“Ngoan, Chi đừng khóc, mẹ con sắp đến rồi”“Cô ơi, con không muốn đi bác sĩ” bé dụi vào lòng cô, khóc nấc lên“Ừ, không đi bác sĩ nữa, mình về nhà nhé!” cô vội lau nước mắt cho bé, an ủi…“Làm phiền em quá!” mẹ của bé Chi hổn hển chạy đến“Không sao ạ. Chị mau mang bé đến bệnh viện kiểm tra, em dán miếng hạ sốt rồi mà vẫn chưa thấy giảm” “Ừ, chị đi ngay đây. Tạm biệt em” chị nói rồi ôm con chạy đi…“A lô? Nhã Bình?” cô lấy di động ra nghe máy“Lúc nãy có người đàn ông gọi cho tớ, nói là anh ta đang giữ túi xách của cậu” Nhã Bình vội thông báo“Ở đâu vậy?”“Quán bar Hải Dương, mà sao cậu lại đến nơi đó”“Tớ sẽ giải thích với cậu sau. còn giờ tớ đang làm việc, bye nhé!” cô thoái thác rồi cúp điện Muộn- truyện được trên diễn đàn LQĐLục Tình không lập tức liên lạc ngay với người giữ đồ của mình. Thật sự cô có chút lo âu, không muốn đến nơi đó nhưng tất cả giấy tờ tùy thân đều ở trong đó, nếu không đi tìm lại thì rất phiền toái. Cô suy nghĩ ảo não một lát cũng quyết định hết giờ làm sẽ liên hệ.…“A lô? xin hỏi anh có phải là người nhặt được đồ của tôi không ạ?” cô nhỏ nhẹ“Đúng vậy, thật may là cô đã gọi” đầu dây bên kia gấp gáp trả lời“Tôi sẽ đến lấy, xin hỏi khi nào thì anh có ở đó?”“Lúc nào cũng có….tôi ở đây suốt mà”"Xin hỏi tên anh là gì?""Cô đến tìm Trần Lực thì sẽ có người biết" “Cám ơn anh, hết giờ làm tôi sẽ đến ngay”“Tôi phải cám ơn cô mới đúng” bên kia khẽ làu bàu“Cái gì ạ?” cô hỏi lại“Không...có gì. cô nhớ đến nhé!” bên kia vội cúp máy…Sau giờ tan học, học sinh đã về hết, Lục Tình dọn dẹp lại bàn ghế ngay ngắn mới đóng cửa trở về phòng giáo viên, lúc này mọi người hẳn đã về hết rồi nên cô cũng nhanh chân lấy túi và áo taxi đến trước Hải Dương đã là sáu giờ, con phố sầm uất đã lên đèn rực rỡ, người đi lại rất đông, những cô gái với bộ đồ bó sát, hở hang bước đi uyển chuyển trên đường. Khi đứng ở đây Lục tình mới cảm thấy mình như lạc vào thế giới khác, một thân đồ tây áo sơ mi gọn gàng phẳng phiu khác hẳn với sự cởi mở của nơi một hơi lấy dũng khí, cô bước vào cửa, đi đến quầy rượu.“Xin hỏi Trần Lực có ở đây không?” cô gọi một người phục vụ hỏi“Cô tìm anh Lực có chuyện gì?”"Tôi đến lấy đồ, trước đó đã gọi cho anh ta” cô vội đáp“Cô đợi một lát, tôi đi báo với anh ấy”“Cám ơn”Chưa đến năm phút người phục vụ ban nãy đã chạy xồng xộc ra, thái độ cung kín nói với cô.“Mời chị đi theo lối này”Cô đứng dậy đi theo anh taĐến cuối hàng lang, cánh cửa màu đen trước căn phòng được mở ra, cô có chút do dự níu bước chân lại thì người phục vụ đã lên tiếng“Mời chị vào”Cô đành đi vàoTrong căn phòng lớn rộng rãi, nhất thời cô không thích ứng được với ánh sáng lờ mờ nên bước đi loạng choạng sợ va vào cái gì trên chiếc ghế là một bóng người, cô không nhìn rõ bèn lên tiếng dò hỏi“xin hỏi anh có phải Trần Lực hay không?”“Không phải” Giọng nói khiến cô sợ hãi lùi xuống“Vậy...chắc tôi đi nhầm, xin lỗi” Cô muốn rời khỏi nhưng chân giống như có lực bám chặt sàn nhà.“Còn muốn trốn, mới có mấy ngày em đã quên” một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay cô siết chặt, bắt cô phải quay lại nhìn.“Tôi không biết anh” cô sợ hãi muốn gạt bàn tay hắn ta ra“Em khẳng định”“Anh là ai?” Cô nhíu mày, do ánh đèn quá tối nên chỉ thấy lờ mờ gương mặt anh ta nhưng trong bóng tối ánh mắt như dao sắt bén, giống với ánh mắt của một con thú săn mồi.“Có muốn tôi nhắc lại lần nữa không?” Hắn nâng cằm lên, bóp chặt xương quai hàm của cô.“Đau quá...buông tôi ra” cô vùng vẩy muốn thoát ly.“Đêm đó em cũng kêu như vậy” hắn nhếch môi cười“Đêm nào cơ?” cô cơ hồ ngốc nghếch hỏi “Người phụ nữ này. Em là không nhớ rõ hay là không muốn nhớ” hắn tức giận gằn giọng“Tôi…không biết anh đang nói g씓Khách sạn Tân Lực” hắn nhìn chằm chằm cô“Tôi không biết” cô quyết tâm phủ nhận. “Ưm..” Hắn chặn miệng cô lại, hung hẵn nuốt lấy hơi thở của đối phương. Đến khi cô hoàn toàn mềm nhũn ngã dụi, hắn mới tạm buông Tình đỏ mặt, định giơ tay tát thì bị ngăn lại, tay siết chặt eo cô, hơi thở nguy hiểm gần kề, hắn lại hỏi“Nhớ ra tôi chưa?”“Không nhớ” cô phùng mang trợn máLãnh Phương Đông quyết định muốn bóp chết người phụ nữ này, nhìn mặt cô phùng má trắng nõn, hắn chẳng nói chẳng rằng ôm eo cô đè xuống sô pha, thì thầm bên tai“Còn nói nữa tôi sẽ hôn em”“Anh buông ra...ưm” Chưa kịp nói hết câu đã bị hôn xuống, đầu lưỡi thô lỗ luồn vào trong miệng, càng quấy quấn lấy đầu lưỡi . Răng hắn cọ vào cuống lưỡi cắn nuốt, thấy cô ngoan ngoãn không chống cự nữa hắn mới nhẹ nhàng liếm môi, thở dốc, mùi vị đàn ông sộc vào mũi, cô hừ một tiếng, tránh né“Tôi là Lãnh Phương Đông” hắn trầm giọng“Tôi không nhớ rõ sự việc hôm đó, chuyện xảy ra mong anh hãy xem quên đi” cô nghiêm túc nói“Hử?”“Tôi nói là xem như đó là chuyện ngoài ý muốn” cô gào lên “Em ăn xong lại quay mông bỏ đi. Là có ý gì?” hắn cười cợt nhã“Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ trả, coi như bù đắp cho anh” cô vội thương lượng. “Mẹ kiếp, dám xem tôi là trai bao hả?” hắn bực dọc hầm hầm nhìn cô “Không phải sao? Nhân viên ở đây chẳng phải kiêm nghề đó hay sao”Cô không nhìn thấy sắc mặt người đàn ông dần trở nên lúc xanh lúc đỏ“Mẹ nó, ông đây chỗ nào giống bọn chúng”“Anh...anh đừng tức giận” cô hốt hoảng thối luiLãnh Phương Đông đứng bật dậy, hình người phụ nữ ngây ngốc lùi sát vào thành ghế, lửa giận nghi ngút, vát người lên vai bước thẳng đi mở cửa vào căn phòng thông với căn phòng bao này.“Anh làm gì vậy?” Hắn quăng mạnh người phụ nữ xuống giường, nhanh chóng đè lên, ép cô lún sâu xuống nệm.“Khốn kiếp, tên lưu manh, tên bại hoại…” Nấm đấm nhỏ bé của cô rơi lên lồng ngực cứng cỏi chỉ khiến cô là người bị đau“Nói tiếng nữa tôi liền hôn em” hắn cảnh cáoLục Tình im bặt không dám động đậyHắn nhìn cô, dù bị sợ hãi run rẩy nhưng ánh mắt vẫn quật cường, giống như đêm đó, khiến hắn mất hết tự chủ mà trầm nhiên hắn lại muốn trêu chọc cô, nhìn cô nổi sùng giận dữ trừng hắn. “Sao không lên tiếng”Cô liếc hắn“Không nói sẽ hôn em” hắn bóp cằm cô vuốt ve“Anh...anh” cô lắp bắp hé môi“Nói sẽ ăn em” hắn cười rộ lên, không để ý cô kháng cự, giữ chặt đầu, triền miên hôn sâu, mút hết ngọt ngào trong miệng, hắn khẽ liếm môi đắc ý. “Vẫn ngọt như vậy”. Hắn càng ngày càng nghiện đôi môi nhỏ nhắn này, càng ăn càng hăng hái, hắn như đứa trẻ đòi kẹo tìm kiếm ngọt ngào trên người hắn yêu thích xoa nắn bầu ngực mềm mại, tay lạnh lẽo luồn vào trong áo, vuốt ve da thịt nhẵn bóng, mềm như nước, hắn đặt bàn tay to lên cái bụng phẳng lì của cô, vết chai sạm từ lòng bàn tay hắn khiến cô ngứa ngáy uốn éo.“Anh không được là như vậy” “Em là của tôi” hắn hôn xuống bụng cô một cái“Đừng như vậy tôi không muốn” cô lắc đầu quần quậtChỉ cần tôi muốn” hắn lạnh lùng cắn môi cô trừng phạt. “Anh mau tránh ra” cô khóc lóc cầu xin, nước mắt nhòe trên má, kích động phát ra tiếng nức nở“Còn khóc nữa tôi sẽ lột sạch em” hắn nhíu mày“Tôi không tin lời anh nữa. Anh là đồ lật lọng" Cô đẩy hắn bị thái độ của cô làm cho bất ngờ, dù Lục Tình là đang tức giận trừng hắn nhưng trong mắt hắn lại là sự nũng nịu, đáng yêu. …Lãnh Phương Đông trêu chọc phát cáu nhưng cô không dám vùng vẫy đấu tranh, phẫn uất nãy giờ, cô không đấu lại hắn, giống như một con mồi yếu ớt chờ đợi bị xử lí. Hắn ngồi dậy nói“Đứng lên”Lục Tình vội ngồi dậy sửa sang quần áo, đầu tóc rối bời, vội lên tiếng“Anh mau trả túi xách lại cho tôi”“Đi theo tôi” hắn đáp rồi thong thả bước điLục Tình đứng ngồi không yên nhìn người đàn ông bên cạnh vô lăng, không biết thế nào lại leo lên xe của hắn, cũng không biết bị mang đi đâu. Cô chỉ một lòng muốn lấy lại đồ của mình, liếc sang nhìn một bên mặt cương nghị, người đàn ông này toát lên mùi vị nguy hiểm khiến người ta không dám đến gần, người ta thường nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình, hình như đúng như thế với vẻ ngoài của hắn cũng đã đủ làm mọi cô gái ngã gục đừng nói đến đôi môi mỏng bạc kia, ánh mắt hắn nhìn xa xăm.“Nhìn tôi làm gì?” đột nhiên hắn lên tiếng"Không có” cô đỏ mặt quay đầu nhìn ra cửa sổKhông gian dần trở nên im lặng Xe chạy quay rất nhiều con đường rồi dừng lại ở một toà chung cư cao xuống xe, đi thẳng, cũng chẳng chờ mong hắn giúp mình mở cửa xe, cô mở cửa bước xuống, chạy theo sau.“Đây là đâu? anh mau trả đồ cho tôi, còn nếu không tôi trở về đây” cô ngóng quanh hỏiHắn vẫn im lặng không điếm xỉa đến lời cô“Này” cô hét“Tin” hắn bấm nút mở cửa thang máy rồi bước vào, chẳng thèm nhìn côCô phẫn nộ nhưng cũng đi máy thông với cửa một căn hộ biệt lập, hắn mở cửa nghiêng người chừa khoảng trống cho cô đi vào. “Phập” cửa đóng chặt khách vô cùng rộng rãi, không có bất cứ vật dụng nào được trưng bày, hoàn toàn trống trải, chỉ duy nhất một cái ghế sô pha màu đen nằm lạc lõng chính giữa nối với một màn hình ti vi lớn. Cô giữ một khoảng cách an toàn với hắnLãnh Phương Đông ngã mình xuống ghế, hai chân gác lên bàn, nhắm mắt đến điện trong phòng cũng không thèm bật sáng.“Này?” cô gọi lớn“Đến đây” hắn ra lệnhLục Tình không tình nguyện nhích từng bước chân cẩn trọng ngồi xuống cách hắn khoảng một mét.“Đến đây” hắn lại ra lệnh, lần này giọng có chút không kiên nhẫnCô cắn răng lại nhích người thêm một chút, không dám thở mạnh“Còn không mau qua đây” hắn cao giọng"Anh mau trả đồ cho tôi đi” cô bất hạnh lại gần hắnLãnh Phương Đông đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm, dùng một tay khóa chặt eo, ép cô tiến sát vào người hắn, cả thân thể cô dúi vào cơ thể nóng bỏng của cúi xuống định ăn đôi môi đỏ mọng, trước đó đã bị hắn làm cho sưng đỏ thì cô đưa tay che miệng mình lại. “Tôi muốn hôn em” hắn không hài lòng“Tôi không muốn” cô vẫn một mực che miệng“Tôi muốn là được rồi” Lãnh Phương Đông cạy bàn tay của cô, đôi môi vừa ló ra đã bị cắn nuốt, hắn đè cô lúm sâu xuống, hung hăn hôn lấy hôn để, tiếng phản kháng nuốt vào, cùng hắn dây dưa.“Làm người phụ nữ của tôi” giọng hắn khàn đục thì thầm bên tai cô“Không muốn” cô uất ức lắc đầuNhìn người phụ nữ dưới thân đáng thương giãy giụa, mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo, dùng hành động để khẳng định chủ dùng đầu lưỡi thô nóng, đôi môi lướt qua cắn mút từng tất da thịt của cô, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại những dấu vết rõ ràng, cả cơ thể Lục Tình nóng bừng, như bị dòng điện làm cho tê dại. Hắn đưa răng nhai cắn xương quai hàm của cô, thở hổn hển tham lam liếm cần cổ trắng mút, tay không rảnh rỗi cởi phăng chiếc áo sơ mi trắng khiến nó nhăm nhúm, nút áo bị đứt đáng thương rời khỏi người chủ nhân, áo ngực màu trắng bao phủ khắn khích lên bầu ngực no tròn khiến mắt hắn tối đen, luồn tay cởi nút áo vén áo ngực lên tay vuốt ve sờ nắn, động tác mạnh bạo của hắn làm bầu ngực trắng sữa đã trở nên đỏ lự, hắn cúi người nụ hoa hồng nhuận đã lọt vào miệng, âm thành "chần chậc" phát ra, hắn nút mạnh một cái khiến cô ưỡn người khiến đầu hắn vùi sâu vào ngực cô. Hai mắt Lục Tình mông lung, tay đã ôm đầu hắn muốn đẩy ra. “Đừng mà” cô yếu ớt cầu xin hắn dừng lại“Ưm…” Hắn cạy miệng cô luồn lách đi vào khuấy động ngọt ngào, những sợi tơ bạc vì hắn dây dưa mà dây dính hết vào má, cằm cô toàn là nước bọt. Lục Tình giãy giụa tránh né, hắn dùng tay bóp chặt hàm cô, ép cô hé miệng, vui thích bú mút, liếm hết nước bọt vươn vãi trên cằm cô, rồi lại cuống lấy đầu lưỡi thơm tho dây dưa, cô không dám hít thở, càng không dám nuốt xuống , vì trong miệng toàn là của hắn. “Ực” hít thở không thông, lại bị hắn đè chặt khiến cô nuốt ực, cổ họng chuyển động, Lục Tình ghê tởn muốn không cho cô cơ hội để xoay chuyển tình thế, hôn đủ rồi đưa tay cởi quần tây của cô, tay linh động cởi phăng ra lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, cái quần lót màu trắng che kín nơi riêng tư của cô, hắn nuốt nước bọt nhìn chằm chằm nơi đó khiến cô vừa ngượng vừa muốn đánh Phương Đông đứng dậy cởi quần áo của chính mình, khuôn ngực màu đồng rắn rỏi, cơ bụng phập phồng vì tiếng thở mạnh, phía dưới chỉ còn trơ lại quần lót chứa đựng thứ to lớn ngạo nghễ. Giây sau, hắn cởi nốt chiếc quần lót giải phóng vật cực đại kia sừng sửng đứng thẳng, cô ngây cả người, vì lần trước quan hệ, cô ở trong tình trạng không tỉnh táo, bây giờ là lần đầu tiên trong đời bắt gặp thứ đó của đàn ông. Cô há hốc, đỏ mặt quay đầu sang hướng đắc ý khi nhìn cô ngượng ngùng.“Ngoan, cho tôi trước” hắn đè lên người cô, tách hai chân quàng qua eo hắn, cán gốc nóng bỏng cọ sát phía dưới khiến thân thể cô đỏ hôn môi cô, hôn hít mùi da thịt, bàn tay to lớn nắm lấy vật giữa chân, ma sát vào nơi bí lót mỏng tanh bị thấm ướt, hắn hài lòng lột xuống con đường hiện rõ trước mắt, thấy cô đã đủ ẩm ướt, liền chen vào nhẹ nhàng ra rồi lại nhấn vào, lối đi chật hẹp nhất thời không chứa nổi thứ to lớn, bị đẩy ra hết lần này đến lần khác khiến hắn chau mày chỉnh lại người, eo ếch động mạnh một cái vùi vào sâu trong cơ thể gầm gừ, hơi thở hổn hển, động tác ra vào càng lúc càng nhanh, ép cô kêu lên những tiếng rên rỉ động hắn mới tiến vào cô chỉ cảm thấy hơi đau, dần thích ứng lại bị tiết tấu dồn dập làm cho xơ lụi, ưỡn cao người đón nhận từng đợt tấn công, hai chân không tự chủ kẹp chặt hông của hắn, khiến nơi kết hợp thân mật giữa cô và hắn càng khích thở hồng hộc bên tai cô, cả người cô bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, mái tóc bết dính, ánh mắt bị tình dục lấp đầy, cơ bụng rắn chắc của hắn dán lên người cô, hai con thỏ trắng mềm mại trước ngực bị giày vò không nên hình dạng, nảy lên theo từng cú thúc mạnh. Mắt hắn vẩn đục nhìn hai bầu ngực đong đưa liền kê miệng xuống nuốt vào, ngậm chặt không buông, giống như đứa trẻ chưa cai sữa, mút chậc chậc thành tiếng gợi Tình rên rỉ “a…..nhẹ một chút...xin anh”Nhưng hắn như bị kích thích, đánh nhanh thắng nhanh, chân bị hắn kéo rộng như muốn lìa khỏi cơ thể. “Nhẹ...chút tôi không chịu nổi” tiếng cô đứt quãng, bấu lấy bờ vai rộng lớn của hắn.“Gọi tên tôi” hắn ra lệnh, động tác vẫn không giảm“Lãnh Phương Đông...xin anh” cô yếu ớt nhìn hắn“Hử?” hắn hừ một tiếng không hài lòng “Tôi đau quá!....” nước mắt cô chảy xuống“Gọi tên tôi, đến khi tôi hài lòng thì thôi” hắn nói“Phương Đông” cô thều thàoHắn thúc mạnh“Đông...em không chịu nổi” cô giày dụa nước mắt nhìn hắn.“Ngoan...tiếp tục gọi” hắn cường thế, siếc chặt eo cô“Đông….Đông...em đau ” giọng nói dịu dàng của cô khẽ động vào Phương Đông yêu thương hôn môi cô, cơ thể đong đưa đè lên người, hai tay cô ôm gáy hắn, hắn luồn tay vào mái tóc ướt đẫm, liếm tai nhỏ nhạy cảm của cô, Lục Tình nhắm nghiềm hai mắt thút thít rút ra hoàn toàn rồi lại vọt thẳng vào, nhấp mạnh, tấm lưng nhấp nhô lên xuống, từng giọt mồ hôi trên trán, khuôn ngực rơi xuống người cô. Hắn hôn nhẹ chóp mũi hồng hào của cô, thân thể không ngừng va chạm mãnh liệt, cuối cùng hắn đạt cao trào đẩy từng đợt nhiệt dịch nóng bỏng vào sâu trong thân thể cô. “Cô là ai?” Hắn làm như không thấy sự phản kháng của cô, ôm chặt vào lòng, ngước mắt nhìn lãm đạm lên tiếng. “Anh không biết tôi?” Đầu Nhã Bình như bị đánh mạnh một cái, chẳng phải hắn đã cho người bắt cô để uy hiếm Lục Tình sao? Đúng là tên lưu manh, bọn xã hội đen hống hách ức hiếp người. “Tôi phải biết cô sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, nhấc bổng thân thể mềm mại của Lục Tình thản nhiên ngồi xuống ghế bành ôm cô trên đùi hắn, bàn tay siết chắt eo nhỏ,không cho cô chạy trốn. “Mau buông em ra” Lục Tình giơ nắm đấm như dùi cui đồ chơi đấm vào ngực hắn.“Còn nói nữa cẩn thận tôi làm một lần nữa” Hắn kẹp chặt hai tay, giam cô vào lồng ngực rắn chắn, giọng điêu khiến người ta chán ghét.“Anh thật quá đáng” Cô giận dỗi trừng mắt, giọng lí nhí. Lại ái ngại liếc mắt nhìn bạn mình đang đứng như trời trông đằng kia nhất thời không nói lên lời, cô xấu hổ vì lời nói dối bị vạch trần, không còn gì để biện minh, còn hắn thì giữ cô không chịu buông càng làm cô chỉ biết bối Bình á khẩu vì sự việc diễn ra trước mắt mình, chao ôi! Cái gì đang diễn ra, tại sao Lục Tình lại ở chung một chỗ với gã lưu manh này, thật quá đáng! Cô căm hận tin tưởng rằng người đàn ông này chắc chắn cùng một ruột với tên đầu gấu khốn kiếp kia, hừ hận hơn nữa hắn lại ép buộc Lục Tình, nhìn tư thế này xem, chẳng phải là ăn hiếp con gái nhà lành thì là cái gì? Cô xắn tay áo nắm chặt nắm tay, xông xông bước đến hét lên.“Anh mau thả người ra” “Cô còn chưa đi” Giọng hắn hờ hợt giống như không quan tâm thứ gì ngoài vuốt ve hai má của người phụ nữ trong lòng mình.“Anh, anh đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp” Nhã Bình chống nạnh lắp bắp đáp lời.“Hử?” Hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn, lạnh lẽo đến mức khiến hai chân cô đứng không vững, Nhã Bình cố chấn an trong lòng, làm ra vẻ mặt bình tĩnh nhất đối mặt với hắn.“Nếu anh không đi khỏi đây tôi sẽ báo cảnh sát” Nhã Bình dò hỏi ý trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhưng vô dụng, hắn chẳng có chút mảy may nào với lời nói của cô.“Nhã Bình, hôm nay cậu về trước được không? Tớ sẽ giải thích sau” Lục Tình ngóc đầu lên, thành khẩn khuyên nhủ bạn không nên chọc giận tên xã hội đen này. “Tình, hắn ta?” Nhã Bình nhíu mày không hiểu“Anh ấy…” Lục Tình nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích thì giọng nói trầm khàn quyết đoán đã thay cô đáp lại “Tôi là người đàn ông của cô ấy” Nói xong hắn không kiêm dè hôn lên vành tay mẫn cảm khiến Lục Tình đỏ bừng cả mặt.“Anh nói bậy” Nhã Bình giậm chân phản đối, bĩu môi.“Cửa ở bên kia, không tiễn”Lãnh Phương Đông lạnh nhạt nói, ánh mắt khiêu khích nhìn vẻ mặt số chết không đầu hàng của Nhã Bình, tuyên bố chủ quyền, giống như hắn mới chính là chủ nhân của nơi này. Nhã Bình không ngờ mình lại đầu hàng trước thế lực hiểm ác, cô thừa nhận mình rất sợ ánh mắt sắc bén, lạnh như băng của Lãnh Phương Đông nhưng nghĩ đến cảnh Lục Tình phải ở bên cạnh hắn là lại rùng mình, không phải rất ảnh hưởng đến an nguy tính mạng sao? Cô ra khỏi cửa, nhưng không thể bỏ mặt bạn mà đi được, cô liền nghĩ đến việc tìm đến căn cứ của hắn làm loạn. Không suy nghĩ gì thêm, Nhã Bình ôm cục tức trong lòng chạy xộc đến Hải Dương, cô không tin mình không quậy một bữa ra trò, hừ đừng nghĩ cô sẽ bỏ là giải phân cách__hóng chuyện__ Sau khi đuổi được chướng ngại vật đi rồi, Lãnh Phương Đông nâng cằm cô lên, lãm đạm nói “Có biết cản trở tôi có hậu quả gì không?” “Hừm, còn không phải tại anh, ai cho phép anh tự ý ra ngoài” Lục Tình bực mình gạt phăng bàn tay đang chạm vào mặt mình.“Ai cho phép em đẩy tôi vào cái chỗ chật hẹp đó” Hắn hừ mũi khinh thường, giọng trách cứ.“Nhưng Nhã Bình đã biết rồi” Lục Tình rầu rĩ không vui, cuộc sống của cô còn chưa có ổn định, vì chưa giải quyết được chuyện của gia đình, chuyện với hắn cô cũng hoàn toàn giấu nhẹm, không nói với Nhã Bình, nhìn lúc cậu áy rời khỏi đây xem, chắc là rất giận cô.“Cô ta biết thì sao?” “Nói anh cũng không hiểu” Cô bực bội ngắt lời hắn.“Tình, em lại không ngoan” Hắn đè cô xuống, trên chiếc ghế chật hẹp thân hình cao lớn đã che lấp cả người cô, hắn chống hai tay lên thành ghế, đăm đăm nhìn sâu vào mắt cô, không biết hắn sẽ làm cái gì tiếp theo. Lục Tình cắn răng, im lặng thể hiện thái độ không khoan nhượng.“Tình, trả lời tôi” Hắn bóp chặt cằm khiến cô không thể nhìn hắn, bàn tay thô to dường như bao bọc đến tận cổ, làm cô khó thở, mặt trở nên trắng lưng lạnh toát, trán cô đổ mồ hôi hột, vì bị hắn ghì chặt tay chân không động đậy được, ngay cả muốn cất lời cũng khó khăn. Ánh mắt hắn âm u nhìn thấy tia kháng nghị trong ánh mắt cô, lòng nóng như lửa đốt, hắn thật sự tức giận, mà khi tức giận sẽ không kìm chế được bản thân, người phụ nữ đã không biết bao nhiêu lần có thể khiến hắn thay đổi tâm tình lên xuống nhanh như thế. Hắn không cho phép bất cứ ai có thể chi phối cảm xúc của mình, ngay cả là cô cũng không thể. Lực tay của hắn chỉ một chút thôi có thể kết thúc tính mạng của người khác, hắn đang đợi cô phải xuống nước, phải tuân Tình bị nghẹn ở cổ họng, cô yếu ớt nhìn hắn, không khí lạnh lẽo xâm lấn, hắn lãng khốc, vô tình, một màu đen bao trùm xung quanh, hắn như thần chết đến để lấy mạng nhỏ bé của cô. Cô tủi thân nước mắt tràn ly, đôi mắt đỏ hoe ngập nước, cô không đủ sức để cầu xin hắn buông tha, chỉ còn cách chờ đợi.“Em là người phụ nữ bướng bỉnh” Hắn nới tay, buông ra, vết hằn đỏ in trên cổ rất kinh người, Lục Tình ôm cổ ho khù khụ, nước mắt nước mũi lấm lem khắp Phương Đông nhìn vệt hằn trên cổ cô, nghẹn họng đắng nghén, hắn đâu có biết sức lực của mình có thể giết chết cô, hắn chỉ muốn dọa cho cô biết sợ, nhưng nhìn bộ dạng chật vật đáng thương kia hắn mềm lòng, muốn ôm cô vào lòng mà an ủi. Thế nhưng lòng tự tôn hắn không thể hạ mình, hắn đứng dậy, châm điếu thuốc cuối cùng ra đứng bên cạnh ban công, hắn không tài nào giải thích được tâm trạng hiện giờ, là xót thương, là nỗi hối Tình chống đỡ thân thể ngồi dậy, lau những vệt nước mắt trên mặt, oái hận nhìn về phía hắn, lòng mắng hắn trăm ngàn lần. Sao có thể đối xử với cô như thế? Cô sai lầm rồi, cô cứ nghĩ hắn sẽ khác, hắn sẽ không giống với những người khác, đối xử tệ bạc với cô nhưng xem ra tất cả những vọng tưởng đều lụi tàn. Đến cuối cùng hắn lại là kẻ tàn nhẫn nhất, độc đoán nhất, cô không nên dây dưa với hắn, tại sao ông trời lúc nào cũng đối với cô như vậy? Cha mẹ? Gia Đình? Ngay cả hắn cũng không cần cô.“Đừng khóc” Hắn bước lại gần, ôm cả người mềm nhũn của Lục Tình vào lòng, giọng trầm khàn thì ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, hơi thở của hắn còn phả mùi thuốc,Lục Tình tủi thân nước mắt lại xối xả rơi xuống, cô vừa đấm túi bụi vào lồng ngực rắn chắn của hắn vừa gào lên “Đáng ghét, anh là đồ khốn, anh lại hiếp đáp tôi” Mặc kệ cho đôi tay có đau đớn như thế nào, cô vẫn quyết đấm mạnh hết sức, trút hết nỗi uất hận trong lòng mình với hành động vừa mới nãy của hắn.“Muốn đánh thì đánh ở đây, em không đau tay sao?” Hắn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, đưa lên mặt, ôn nhu nhìn cô. Lục Tình lại khóc ầm lên, giống như trước giờ cha sinh mẹ đẻ không được khóc vậy, vừa đánh vừa mắng, là hắn bảo cô đánh vào mặt hắn chứ không phải cô tự đánh. Được rồi! Hôm nay cô sẽ cho hắn biết thế nào là đắc tội với phụ nữ có hậu quả mặt cô lã chã rơi, đánh cũng đánh rồi, vô cùng mệt mỏi, hai mắt cô nhòe đi, nấc nghẹn khiến tấm lưng run đau lòng chạm tay vào má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, môi hắn đặt lên môi cô khẽ mút, không phải điên cuồng, không cường hãn mà ôn nhu đến lạ thường, giống như trân trọng bảo bối trên tay, sợ ngập sẽ tan mất.“Xin lỗi” Hắn hạ giọng trầm thấp.“Đừng nghĩ xin lỗi tôi sẽ tha thứ cho anh” Cô lau mũi mấy cái, hít sục sùi nói.“Tôi” Cổ họng hắn khô khốc, vì áy náy mà không dám lớn tiếng.“Anh là đồ khốn” “…” Đến lượt hắn im lặng“Anh bại hoại”“…”“…Anh là lưu manh, xã hội đen, côn đồ, là anh bắt ép người quá đáng, còn dám mạnh tay với tôi.....zzzzzzzzzzz” Lục Tình thở hổn hển chống trên người hắn, vì bộc phát quá mức mà cô không kịp lấy lại sức lực.“Mắng đủ chưa?” Hắn đáng thương lên tiếng.“Còn chưa” “Vậy thì em mắng tiếp đi” Hắn ngại ngần sờ lên sống Tình hừ mũi kinh thường, hắn đưa tay chạm vào cổ khiến cô sợ hãi rụt người lại, bị hắn ôm lấy, bàn tay thô rát sờ nhẹ lên vết hằn trên cổ trắng ngần.“Xin lỗi, tôi không cố ý làm em bị thương” “Là em làm tôi tức giận” Hắn nói tiếp.“Lại là lỗi của tôi” Cô trừng mắt nhìn hắn“Được rồi, là tôi sai, được chưa?” Hắn hạ giọng cưng chiều, đồng thời ôm siết cô vào trong lòng, đôi môi nóng hổi dò tìm lưu luyến trên môi cô, tay hắn đặt đằng sau gáy, giữ chặt ,đầu lưỡi luồn lách vào trong khoang miệng mút lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi mềm mại bị hắn dây dưa, quấn lấy không còn kẽ hở, cô vừa thở hổn hển vừa chủ động ôm cổ hắn, cổ vũ động tác càng lúc càng cuồng nhiệt, tùy ý cho hắn tham lam thành công chiếm đất.

mẹ nó em trốn không thoát đâu